
”
“Không phải là coi khinh.” Anh khẽ vuốt cái trán
đang nhăn lại của cô. “Em muốn đến nơi nào, anh sẽ nhất định mang em đến
đó.”
Cô ngây ngốc nhìn anh.
“Hy Lạp mà thôi, có gì khó đâu? Làm gì phải đợi tốt
nghiệp đại học, vài ngày nữa, anh có thể mang em đến đấy chơi cũng được.” Bằng
tài lực của anh, cho dù cô muốn đi du lịch vũ trụ, anh đều có thể thoải mái
giúp cô hoàn thành, huống chi đây chỉ là một đất nước Hy Lạp nhỏ bé.
Anh nói muốn dẫn cô đi Hy Lạp chơi? Hướng Phù Nhã ngây
ngốc nhìn anh, không biết nên nói cái gì cho tốt, kỳ thật anh bận rộn như thế
nào, cô đều biết rất rõ.
Giống như hôm nay, đối với những người làm công ăn
lương bình thường mà nói, cuối tuần là có thể nghỉ ngơi, nhưng anh thì không
thể, cả buổi sáng anh đều ở trong thư phòng làm việc, trợ lý Jason vừa mới đi
xong, lúc đến đem theo rất nhiều văn kiện, giấy tờ, chỉ nhìn qua thôi đã thấy
sợ lắm rồi.
Mỗi ngày anh đều làm việc đến khuya, có đôi khi cô
giật mình tỉnh giấc vẫn thấy anh bận rộn trong thư phòng. Mỗi ngày anh đều ở
bên cạnh cô, những lúc cô nghỉ ngơi thì anh đi xử lí công việc, vất vả như thế,
một ngày hai mươi tư giờ chỉ sợ anh cũng không đủ dùng, vậy mà chỉ vì giấc mơ
nho nhỏ của cô muốn đi tới Hy Lạp, anh liền không ngại ngần mà
Trước đó cô còn nghe được Jason oán giận nói, công
việc nhiều đến mức làm mãi không xong, đơn đặt hàng thậm chí đã dài đến năm
sau, anh bận đến tối mắt tối mũi mà vẫn còn nguyện ý đi cùng một cô nữ sinh nhỏ
bé như cô.
Cô có thể không cảm động sao? Đều là vì cô, từ lúc mọi
chuyện bắt đầu, anh đều đối xử với cô tốt như thế, lúc nào cũng cũng vì cô suy
nghĩ, tâm ý của anh cô hoàn toàn thấu hiểu.
“Anh như vậy sẽ làm hư em mất.” Cô cắn môi,
vài phần oán giận, vài phần ngây thơ nói.
“Vậy để anh xem xem, em có bao nhiêu hư hỏng đi
nào?.” Anh cười, vẻ mặt nhu tình cùng sủng nịch.
Trên đời này sao vẫn còn người đàn ông tốt đến như
thế, mà Hướng Phù Nhã cô, sao lại có thể may mắn được anh yêu thương như vậy?
Khóe mắt có chút cay cay, cô nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Cực, anh đừng rời
xa em, được không? Vĩnh viễn không được rời xa em, bằng không, em sẽ không biết
nên làm gì mất!” Anh thương cô, yêu cô như vậy, cô về sau làm thế nào để rời xa
anh được.
Ánh mắt của anh dịu dàng như nước lại hiện lên một
tia quang mang phức tạp, nửa u buồn nửa giãy dụa không thôi, cuối cùng tất cả
đều hòa thành sự thâm tình vô hạn.
“Được rồi, bảo bối, anh vĩnh viễn sẽ không rời xa
em.” Thanh âm của anh trầm thấp mà kiên định.
Cô nở nụ cười, vừa kiều diễm vừa ngọt ngào, từ
trong lòng anh ngẩng đầu lên chạm vào đôi môi đẹp của anh, cho anh một nụ
hôn thật kêu. “Quan Thần Cực, em yêu anh, em yêu anh chết mất!” Anh ngây ngẩn
cả người, đối với tuyên bố của cô quả thực có chút bất ngờ.
Nhưng Hướng Phù Nhã không có kinh ngạc cùng do dự mà
từng chút từng chút hôn anh, nếu đã yêu thì sẽ không nghĩ đông nghĩ tây,
tính cách của cô đặc biệt chấp nhất, một khi đã chấp nhận thì chính là
sẽ giao phó toàn bộ thể xác và tinh thần của mình.
Thân thể anh vẫn không thả lỏng, cô liền cười ngọt
ngào, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh không thích em yêu anh sao? Em đây l thu hồi
lại lời nói.” Không cho phép, tuyệt đối không cho phép, có nghe hay không?”
Nghe được chính miệng cô nói yêu thương anh, Quan Thần Cực thật sự không biết
nên đáp lại như thế nào. Anh biết cô thương anh, bằng không cô nhất định sẽ
không đem sự thuần khiết của mình hiến dâng cho anh, nhưng biết là một chuyện,
nghe cô nói ra lại là một chuyện khác. Anh không ngờ, nghe được lời yêu thương
của cô, tim anh lại nổi lên sự đau nhức rất xa lạ, kỳ quái.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng có, anh không
biết chính mình đến tột cùng có thích hay không cô nói thương anh, nhưng khi cô
nói muốn thu hồi lại, mặc dù biết cô đang nói giỡn, không hiểu sao anh vẫn
cảm thấy hoảng hốt vô cùng, anh không cần, không cần cô thu hồi lời yêu
thương, anh muốn có được tình yêu trọn vẹn của người con gái này.
“Đương nhiên không dám.” Cô cười ngọt ngào, nhẹ
nhàng vỗ về gương mặt tuấn tú của anh, thật không dám tin rằng người đàn ông có
hơi thở và phong thái quý tộc, nhấc tay nhấc chân đều mang theo khí chất vương
giả như thế này lại là bạn trai của cô, còn đối với cô tốt như vậy. Nếu có ai
đó nói với cô rằng đây chỉ là một giấc mộng, sợ rằng cô cũng sẽ tin tưởng luôn
mất.
“Em yêu anh, thật sự thật sự rất yêu anh.” Mỗi
lần nghe cô nói vậy, trong lòng anh sẽ dâng lên một làn sóng dữ dội, tình
cảm kịch liệt ở trong lồng ngực va chạm vào nhau khiến hô hấp của anh thêm trầm
trọng, lại nhìn xuống đôi môi cô, bờ môi căng mọng vừa thốt ra lời yêu thương,
bỗng chốc anh cảm thấy mình như bốc cháy.
Anh hôn cô, kịch liệt, xúc động thậm chí mang theo vài
phần tuyệt vọng hôn cô, giống như đây là lần cuối cùng được hôn vậy, nụ hôn
thật sâu, dịu dàng lại điên cuồng, đem hết thảy trong miệng cô đều tham lam
cuốn lấy, nước bọt của cô không kịp nuốt, liền bị anh h