Insane
Nhật Ký A - B

Nhật Ký A - B

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323575

Bình chọn: 7.00/10/357 lượt.

ác của em mà...”

“Tiểu thư, chị thấy em rất coi trọng ‘công tác’ này.”

“Bởi vì anh ta là đại tác gia.”

“Em cũng đâu phải chỉ là một biên tập bình thường.”

“Chỉ cần có thể thúc giục nộp bản thảo thành công, ngoại trừ hiến thân, cái

gì em cũng có thể làm.” Cô nói rất chuyên nghiệp.

“Phải không?”

“... Chị có ý gì?”

Thang Dĩnh cười rộ lên, không dây dưa thêm nữa, chỉ dặn cô phải nhắc chuyện

này với Hạng Phong rồi gác máy. Lương Kiến Phi tựa lưng vào ghế, hồi tưởng mọi

chuyện xảy ra trong hai năm, bỗng nhiên phát hiện, vừa rồi cô nói rất chính

xác, ngoại trừ hiến thân, cái gì cũng có thể. Có một lần khi công ty đang họp,

ông chủ lớn hỏi “Lương Kiến Phi là ai?”, cô kinh ngạc giơ tay, ông chủ lớn cao

hứng khen ngợi cô làm việc có trách nhiệm. Sau đó giám đốc nói với cô, Hạng

Phong đã bức bách ít nhất năm biên tập rời đi, cô là người duy nhất có thể kiên

trì hơn hai tháng.

Cô không khỏi cười khổ, thật ra Hạng Phong không đáng sợ như trong truyền

thuyết, anh đúng là rất soi mói, cũng có thói quen làm theo ý mình, nhưng anh

không phải là người xấu - chưa bao giờ.

Buổi tối hôm nay, Kiến Phi hẹn Thế Phân cùng ăn cơm ở nhà hàng gần đó, là

một nhà hàng kiểu Nhật mới khai trương. Làm xong công việc đã bảy giờ, cô vội

vàng tắt máy tính, mặc áo khoác rời đi.

Năm mới qua đi, bây giờ thành phố trải qua những ngày giá rét, gió thổi như

dao quất vào mặt, Lương Kiến Phi quấn chiếc khăn nhung dày rộng, chạy chậm tới

chỗ hẹn.

Đẩy cửa vào, không khí ấm áp bao quanh, mọi người không hẹn mà cũng gọi mì,

lẩu, cháo, tất cả đồ ăn đều nóng hổi, Lương Kiến Phi lập tức cũng muốn ngồi

xuống ăn một bát canh nóng.

Thế Phân đã đến, cô ngồi đối diện cô ấy, vội vàng lật quyển thực đơn.

“Chờ một chút, còn một người nữa.” Thế Phân cười khanh khách nói.

“Ai?”

“Bí mật.”

Kiến Phi liếc nhìn bằng nửa con mắt, từ khi nào mọi người đều có bí mật.

“Nhưng bí mật của cậu không giữ được lâu đâu,” cô nói, “Nếu 15 phút nữa

người đó không đến, tớ sẽ không nể mặt, tớ sắp chết đói rồi.”

“Cô vẫn hợp với quán ăn ven đường hơn.” Thanh âm lãnh đạm của Hạng Phong

xuất hiện trên đỉnh đầu cô.

“Hạng đại ca, anh đến rồi.” Thế Phân đưa tay ý bảo anh ngồi xuống, nhưng

lại không muốn thay đổi vị trí của mình.

Lương Kiến Phi đành phải ngồi vào trong nhường chỗ cho Hạng Phong.

“Hóa ra là anh à, Hạng đại hiệp.” Mỗi lần cô nghe Thế Phân kêu anh là “Hạng

đại ca”, cô đều không nhịn được mà châm biếm anh.

Hạng Phong ngồi xuống bên cạnh, không để ý tới cô, hòa nhã nói với Thế

Phân: “Ngại quá, trên đường kẹt xe nên đến muộn.”

Thế Phân cười lắc đầu: “Không sao.”

“Sao hẹn tớ lại hẹn cả anh ta, cậu không biết chúng tôi đối đầu nhau sao?”

Nói xong, Lương Kiến Phi liếc nhìn Hạng Phong, thấy anh cũng có nghi vấn giống

cô.

“Hai người không cảm thấy rất tàn bạo sao?” Thế Phân nói.

“?”

“Bình thường trong tiết mục radio hai người cãi nhau, giờ đồng thời ngồi

trước mặt tớ cũng vậy, rất tàn khốc đó.”

Kiến Phi bĩu môi: “Tớ chỉ dám nói nữ hiệp này đang hành tẩu giang hồ nhưng

chưa có gì bỏ bụng nên rất đau khổ, chỉ sợ thiên hạ bất loạn.”

Hạng Phong khoanh tay, không nhịn được gật đầu.

“Hiếm khi thấy hai người có cùng ý kiến như bây giờ.” Thế Phân vẫn cười

khanh khách.

Kiến Phi cũng cười lấy lệ: “Người sao Kim và người sao Hỏa khi bị người sao

Diêm Vương công kích, không loại trừ khả năng hợp tác chiến đấu.”

Thế Phân cười ha ha: “Thật thú vị, hai người so với trong tiết mục radio

càng thú vị hơn.”

Kiến Phi học lắc đầu như diễn viên phim truyền hình, cô nghĩ: rất thú vị

sao?

Lúc sau, Hạng Phong hỏi: “Bạn trai em đâu?”

Thế Phân lắc đầu: “Anh ấy tăng ca, hơn nữa... Em cũng không muốn đưa anh ấy

đến.”

“?”

“Anh ấy nhìn thấy anh sẽ căng thẳng, phá hỏng không khí.”

Cho nên, đây là cũng là bí mật của Thế Phân sao?

Kiến Phi nhìn cô ấy, cao hứng tưởng tượng, cuối cùng cô ấy cũng lộ vẻ lo

lắng, giọng trầm hẳn xuống, mang “bí mật” đầy gánh nặng. Có lẽ cô ấy cần thời

gian phục hồi, vấn đề chỉ là bao lâu, cô ấy lại trở về là một cô gái sáng sủa,

lạc quan.

“Này,” món ăn vừa đưa lên, Thế Phân đột nhiên ngẩng đầu, “Tớ nghe nói Trì

Thiếu Vũ đã trở lại.”

Kiến Phi ngẩn ra, cười khổ nghĩ, đúng là cô chỉ sợ thiên hạ bất loạn mà...

“Ừ. Hình như đã trở lại.”

Cảm nhận ánh mắt nghi vấn của Hạng Phong, Thế Phân giải thích: “Anh ta là

chồng trước của Kiến Phi.”

Hạng Phong nghe xong, lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh rồi cúi đầu ăn

sushi.

“Nói trở lại,” Thế Phân tiếp tục nói, “Hạng đại ca anh có biết ai tốt thì

giới thiệu cho Kiến Phi nha.”

“Tha cho anh đi sư muội, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, ít nhất phải

có đạo nghĩa, hại bạn bè là chuyện anh không bao giờ làm.” Anh dùng vẻ mặt

nghiêm nghị.

“Chỉ sợ anh căn bản là chẳng có mấy bạn bè, Hạng đại hiệp.” Kiến Phi cắn

răng đáp lễ.

“Không nhọc sức cô phải lo lắng, sư thái.”

Sắc mặt cô phút chốc trầm xuống, bắt đầu chuyên tâm vào nồi lẩu trước mặt.

Hạng Phong mơ hồ nhìn ra cô có vẻ không vui, cho nên anh vẫn cố ý nói chuyện

với cô, nhưng cô trầm mặc không nói gì cho đến khi bữa ăn kết