XtGem Forum catalog
Nhật Ký A - B

Nhật Ký A - B

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323585

Bình chọn: 7.5.00/10/358 lượt.

ở về, anh dùng cây khuấy bằng bạc

hoà sữa và sốt táo xanh với nhau.

“Là như thế này...” Cô bị anh biến thành phiền phức nên nói: “Tạp chí xuất

bản của công ty chúng tôi nói đã đến hạn nộp bản thảo, cho nên anh có thể giao

bản thảo kì tiếp theo cho tôi không...”

“Không phải tôi đã nói rồi sao,” Hạng Phong vừa uống sữa vừa nói, “Tôi yêu

cầu đổi người.”

Kiến Phi bất giác cắn môi: “Có lý do gì không?”

“Cần lý do sao?”

“Vậy anh nhất định tuyên bố đùa giỡn với tôi.”

“Đùa giỡn cô thì sao.” Vẻ mặt anh vân đạm phong khinh (nhẹ

nhàng thanh thản).

Trước đây Lương Kiến Phi là người thiếu kiên nhẫn, nhưng đấu với Hạng Phong

hai năm, nhiều ít thăm dò tính tình của anh, nghe anh nói như vậy, cô nén lửa

giận xuống hỏi: “Hạng đại tác gia, tôi đắc tội gì với anh sao? Cho dù đắc tội

cũng không đến mức anh muốn đổi người mà...”

Hạng Phong trừng mắt nhìn cô trong chốc lát, rồi lại uống sữa, không nói

gì.

“Tôi đang nói chuyện với anh đó!”

Lời vừa nói ra, cô cảm thấy tình cảnh bây giờ rất giống phim truyền hình,

hai người đang giận dỗi, không thể thiếu câu này.

“Hạng Phong, rốt cuộc anh giận dỗi gì vậy?”

Vẻ mặt vốn lãnh đạm của anh khi nghe câu đó của cô bỗng ngây ngẩn cả người.

Sửng sốt vài giây, anh vẫn không mở miệng nói một chữ nhưng vẻ mặt dịu đi rất

nhiều, giống như cậu bé bị một người khác phát hiện bí mật.

“Tôi lên đây cho anh mắng, anh còn muốn thế nào?” Cô nhân cơ hội nói.

Anh quả nhiên mấp máy môi, lẩm bẩm nói: “... Cô tự biết.”

Lương Kiến Phi âm thầm thở dài, đáy lòng có viên đá to rơi xuống, bản thảo

cũng rơi xuống theo!

Giữa trưa, hai người vẫn chưa ký hiệp nghị ngừng bắn nhưng họ vẫn cùng nhau

đi tới quán mì vằn thắn dưới lầu ăn trưa.

“Này,” Lương Kiến Phi vừa ăn nên nói không rõ ràng, “Anh muốn đổi người mới

cũng được... Nhưng ít nhất là đến khi chấm dứt tác phẩm này đã...”

Hạng Phong cười lạnh một tiếng, bình tĩnh đáp: “Tôi không đổi người nữa...

Tôi chưa trêu đùa cô đã...”

“...” Cô trừng mắt nhìn anh một cái, “Tôi rất nghi ngờ không biết có phải

anh đã đến thời kì tiền mãn kinh không.”

Anh không có hành động nào: “Loại người như cô ở trong sách thông thường là

người đầu tiên bị giết chết.”

“?”

“Nhiều lời vô nghĩa, ngay cả số lượng từ tôi cũng lười không viết nhiều.”

“Hạng Phong,” giọng nói cô vẫn chưa rõ, “Anh có thể bớt độc ác đi được

không!”

Buổi chiều trở về công ty, quả nhiên bản thảo đã ở trong hộp thư của Lương

Kiến Phi, cô vội vàng chuyển cho Lý Vi, sau đó ngồi ngơ ngẩn. Vịnh Thiến tiến

vào đưa cà phê cho cô, không khỏi hỏi: “Chủ nhiệm, chị làm sao vậy?”

“Không có gì...” Khi nói lời này, giọng cô như pha ý đã khám phá

được sự thật nào đó, “Công việc biên tập, không phải ai cũng làm được.”

“...”

Thời điểm tan tầm, Lương Kiến Phi nhận được điện thoại của Thang Dĩnh: “Gần

đây sao chị không thấy mẹ nhắc tới chuyện em đi xem mắt?”

“Chị không biết hiện tại là mùa ế hàng sao.”

“?”

“Mùa đông là mùa thích hợp yêu đương, muốn tìm bạn gái hay bạn trai đều đã

chọn được trước lễ Giáng Sinh, cho nên những người còn lại từ lễ Giáng Sinh tới

trước tết âm lịch hai tuần sẽ không ai hỏi han.”

“Sau đó thì sao?”

“Trước tết âm lịch hai tuần thị trường lại sinh động lên bởi vì nhu cầu

mang bạn gái về nhà đối phó với ba mẹ.”

“Phân tích chính xác.” Thang Dĩnh không khỏi tán thưởng.

“Em luôn giỏi về tổng kết cuộc sống.”

“…”

“Tìm em có chuyện gì?”

“Có thể giúp chị việc này không?”

“Nói đi.”

“Bạn của chị muốn phát triển sách lên một tầm mới, anh ta muốn mượn danh

của Hạng Phong để tuyên truyền, lời bình do chị viết, đảm bảo viết chính xác,

‘thời báo New York’, ‘Washington Post’, ‘CNN’, phong cách nào cũng được, tùy

các người chọn.”

“Bạn của chị?” Kiến Phi cố ý nâng cao giọng.

“Đừng như vậy.”

“Chị không nói rõ ràng là ai em sẽ không đồng ý.”

“Được rồi, được rồi.” Thang Dĩnh lúc này nhất định đang trợn mắt lên, “Em

cũng biết mà.”

Thang Dĩnh nói tên, chính là người lần trước đồng ý giúp viết bản thảo,

chẳng mấy chốc thành ông anh leo cây.

“Em đã rất lo lắng, tuy rằng cuối cùng vô dụng, nhưng lúc đó em thật sự rất

tức giận.”

“Anh ta có khổ tâm.”

“Khổ tâm gì chứ?”

“Bí mật.” Thang Dĩnh trả lời làm cho người ta dở khóc dở cười.

Lương Kiến Phi nghĩ nghĩ, cố ý nói: “Nếu chị đem bí mật này nói cho em, em

đồng ý với chị.”

Điện thoại trầm mặc trong chốc lát rồi đáp: “Quên đi, chị không thể nói cho

em.”

Dù Kiến Phi không thật sự muốn biết “bí mật” kia, nhưng nghe Thang Dĩnh nói

vậy cô vẫn lấy làm kinh hãi. Là bí mật như thế nào mà làm cho chị ấy cam tâm

tình nguyện giữ kín?

“Được rồi, xem như chị lợi hại,” Kiến Phi đầu hàng, “Em hỏi qua Hạng Phong,

chắc không thành vấn đề.”

“Này,” Thang Dĩnh dừng một lúc, thần bí nói, “Em không biết em rất bất công

sao?”

“Trước đó Hạng Phong cho em leo cây, nếu anh ta nộp bản thảo kịp thời cho

em, em không cần xin chị giúp đỡ, nhưng em không ghi hận anh ta, lại ghi hận

với người khác, có phải thực bất công không?”

“... Hai chuyện này không giống nhau.” Cô chột dạ phản bác.

“Sao lại không giống?”

“Hạng Phong là công t