
ỏng….
Hai đứa nhỏ xấu hổ đỏ
mặt, lấy bàn tay mũm mĩm che mặt, hở ra kẽ tay quan sát, nhìn nhau nháy mắt.
Ra ngoài xã giao, cũng có
người bóng gió hỏi thăm tình hình hiện tại của anh, đối với anh bây giờ, chuyện
ngoài xã hội hoàn toàn không để tâm, đối với anh, vì Tiểu Mạn quỳ xuống bên đường
cũng chẳng đáng mấy, cứ cho là làm nhục tôn nghiêm đàn ông đi. Chính là, Cố
Lãng tận sâu trong tâm thầm thấy may mắn, cả đời này, có thể khiến cô nguyện ý
nở nụ cười, thật là một chuyện may mắn biết bao..
Bởi vì, nếu em bình an,
đó là trời nắng….
***
Buổi sáng bảy tháng sau ngày Cố Lãng và Tiểu Mạn kết hôn.
Tần Tiểu Mạn bị nuôi
không công béo ú nằm trong lòng Cố Lãng, nhéo nhéo vòng eo tròn vo của mình
nhìn chồng oán giận: “Anh xem, béo thành như vậy rồi, phải làm sao đây?”
Cố Lãng cẩn thận giúp cô
xoa bóp chân, cô sắp tới chân tay dễ bị chuột rút, nhìn cô đau, thực sự khiến
anh đau tim mà. Thò tay lên nhẹ nhàng xoa bụng cô, “Có hai người liền, nếu
không béo mới đáng lo đấy.”
Rời giường, rửa mặt, ăn,
quần áo chỉnh tề xong, Cố Lãng thắt cà-vạt đi tới hôn Tiểu Mạn một cái. Tiểu
Mạn ôm lấy cổ anh, khẽ cắn vào môi, “Sớm về đấy.”
Cố Lãng cười khanh khách,
lại hôn cô, “Vâng ạ, lão bà đại nhân.” Rồi lại xoa xoa bụng cái bụng tròn xoe:
“Cục cưng ngoan, cha đi làm, kiếm tiền mua sữa bột cho con. Đừng có mà quấy mẹ
đó nha!”
Sau đó, Cố Lãng cầm theo
tập công văn, thần thái sáng láng đi ra cửa.
Xe vừa mới đến công ty đã
nhận được điện thoại của Tần mẹ, nói là Tiểu Mạn sắp sinh! Da đầu anh căng
thẳng, vội vã quay trở về.
Một phút đồng hồ cũng
không chậm trễ, Tần Tiểu Mạn bị hỏa tốc đẩy vào phòng sinh. Cố Lãng muốn theo
vào trong bị Cố mẹ cản lại, “Con đừng vào chi cho thêm phiền, ở chỗ này chờ.
Không việc gì đâu.”
“Mẹ, Tiểu Mạn vừa gọi
con, cô ấy đau, con phải giúp cô ấy!” Cố Lãng gấp gáp đến độ giơ chân. Mới vừa
rồi, anh nghe rất rõ ràng, Tiểu Mạn gọi tên anh mà. Ở trên xe cứu thương cô đã
đau đến hét toáng lên, cái nha đầu chết tiệt kia, bình thường bị trầy da chút
xíu đã nước mắt lưng tròng, đau như thế chịu sao được? “Mẹ, tránh ra, con
phải vào!”
Tần mẹ cũng nhảy vào kéo
anh, “Con bình tĩnh chút. Phụ nữ mà, đều phải trải qua một lần.” Tần mẹ nỗ lực
trấn định, kỳ thực bà còn lo hơn bất cứ ai.
Vừa hay tin, An Nhiên
cũng vội vã chạy tới, vô ý vấp chân, đau đến nhe răng há miệng, liền vứt giày
cao gót đi, chân trần chạy đi tìm phòng sinh. Nam Tịch Tuyệt cũng đi tới nhân
cơ hội bế cô lên, “Em gấp như thế làm gì? Có đau không?”
“Em không sao, mau mang
em đi xem cô ấy.” Cả người An Nhiên toát mồ hôi, túm áo anh thúc giục.
Lúc chờ đợi, mỗi một giây
một khắc đều thật dài. Cố Lãng gấp đến độ hoảng loạn. Rất sợ giây tiếp theo một
y tá hai tay đầy máu sẽ lao ra. Anh hối hận vô cùng, ngày hôm nay đáng lẽ không
nên ra khỏi nhà. Anh phải chăm sóc cho cô nhiều hơn nữa. Tốt hôm qua ngủ muộn,
không để cô nghỉ ngơi cho khỏe; sáng nay cô ăn không nhiều lắm, không biết có
bị thiếu sức hay không… Vô số thấp thỏm cùng sợ hãi ép anh tới mức không thở
nổi. Xung quanh dường như quá im ắng, nha đầu kia vì sao không kêu, đau như vậy
cơ mà. Tiểu Mạn, em kêu một chút đi, nói cho anh biết, nói cho anh biết em vẫn
không sao có được không?
Đèn đột nhiên tắt, cửa
phòng sinh mở ra, “ầm” một cái, thật giống như mọi thanh âm trên thế giới đều
đã quay về, tiếng trẻ con khóc phóng đại gấp bội lần. Hai người y tá, mỗi người
bế một em bé đi ra. Thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người, hai người cùng kêu
lên, cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, mẹ tròn con vuông.”
Cố Lãng ngẩng đầu, híp
mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, ồ, khí trời thật tốt.
Sinh con thuận lợi, Tiểu Mạn vẫn còn chút khí lực để
mở mắt. Vừa bị đẩy ra, cô đã cảm nhận được một luồng khí ấm áp bao vây lấy cô ở
bên ngoài chăn. Anh chăm chú nắm lấy bàn tay toàn mồ hôi lạnh. Cô nghe được anh
nói: “Ngủ đi, anh ở đây với em.” Cô cứ như vậy nặng nề rơi vào giữa giấc mộng,
đen đặc, nhưng hương vị lại ngọt ngào muốn chết…
***
Một năm sau.
Cố, Tần hai nhà lại một
lần nữa vì tên của đứa chàu mà khắc khẩu không ngớt. Bụng của Tần Tiểu Mạn thật
không thể coi thường nha, một nam một nữ. Mặc dù có y tá cùng bác sĩ đỡ đẻ ra
sức nói là con gái ra trước, trưởng bối hai nhà vẫn nhất trí cho rằng để con
trai làm anh cả là tốt nhất, như vậy mới biết thương yêu người khác, có thể bồi
dưỡng ý thức trách nhiệm.
Bởi vì cục cưng mang họ
Cố, Tần cha và Tần mẹ liền chắc mẩm rằng phải để tên cho họ đặt. Ai ngờ, đối
phương cũng tuyệt đối không nhượng bộ. Vợ chồng Cố Lãng lại đều là con cái hiếu
thuận, cứ như vậy, cho tới bây giờ, cục cưng vẫn chưa có tên.
Tần cha và Tần mẹ luôn
miệng “Tiểu bảo bối”, “Tiểu bối” mà kêu. Cố mẹ cho rằng tục quá, rất văn nghệ
nghĩ ra tên, một đứa tên là Cố Phán, một đứa tên là Cố Tư, nghĩa trong câu
“Phong trì điện thệ, niếp cảnh truy phong, lăng lệ truy phong, cố phán sinh
tư”, mong muốn cục cưng sau này tư thái động lòng người, mặt mày sáng sủa, tư
thế hiên ngang, oai hùn