
“Man ngư”! Nam Tịch Tuyệt đố kị đến mức
ruột gan thiêu đốt muốn rớt ra ngoài.
Lục Nhược gần đây bận rộn
đến mức chân không chạm đất. Cố Lãng một cú điện thoại ra lệnh lập tức sửa từ
tiệc cầu hôn sang tiệc kết hôn. Anh đáng thương cùng với Trần Thần chạy sống
chạy chết, trước thì muốn lãng mạn, bây giờ lại phải từ phong vị thiếu nữ
chuyển sang đoan trang, đứng đắn. Càng đáng trách hơn chính là Trần Thần, ba
giây lại thở dài một lần, rõ ràng đố kị muốn chết, lại còn làm ra vẻ hạnh phúc
của Cố Lãng chính là hạnh phúc của hắn, nhìn bộ dạng đau lòng của hắn, Lục
Nhược bị dọa phát hoảng. Hai người, một người phụ trách phần khung, một người
phụ trách trùng tu bên trong. Đến lúc so bản vẽ thì, Lục Nhược có chẳng may
chỉnh sửa ý tưởng của hắn, lập tức bị Trần Thần tức giận khua chân múa tay,
nhãn thần tỏ vẻ thà chết chứ không chịu nhục, Lục Nhược lửa giận ngập trời,
toàn bộ đều nhớ kỹ lấy để ghi nợ cho Cố Lãng.
“A!” Trần gia, Phu nhân
C, mẹ của Trần Thần cầm chiếc áo cưới vừa mới được làm xong, thét chói tai.
“Làm sao vậy. Honey!” Trần cha vội bỏ việc chạy ra xem vợ mình. Phu nhân C vùi
đầu vào lòng chồng khóc nức nở, “Cưng ơi, Cố Lãng khi dễ người ta. Người ta mất
nhiều công chuẩn bị áo cưới cho vợ hắn như vậy, hắn lại gọi điện, nói, nói.. hu
hu!” Phu nhân C khóc không thành tiếng.
“Bảo bối, Cố Lãng không
vừa mắt với tác phẩm của em phải không?” Trần cha khó hiểu.
“Không phải!” Phu nhân C
gạt nước mắt, “Người ta nghĩ tình hắn nói cho chúng ta biết chuyện con trai
cưng khôi phục bình thường, xung phong nhận việc làm y phục cho hắn, ai mà
biết, hắn bảo vợ hắn đang mang thai, không dùng thắt lưng được. Huhu, anh xem,
kích thước lưng áo người ta đã mất bao nhiêu công để làm, dáng áo người cá,
quan trọng nhất là phần thắt lưng, thế mà phải tháo hết ra. Hắn như thế, thật,
thật không tôn trọng người ta mà!”
“Cái này,” Trần cha suy
nghĩ một lúc, “Bảo bối, em chịu khó làm lại đi. Nói thế nào, năm đó, nếu không
phải hắn, con trai chúng ta e là cũng không được lớn lên khỏe mạnh như vậy. Lần
này Cố Lãng đã mở miệng, em chịu ủy khuất chút đi.”
Phu nhân C lau khô nước mắt, lại trở về phòng làm việc.
Bà phải cho Cố Lãng biết thế nào mới là nghệ thuật chân chính…!
***
“Hắt xì!” Tròn một ngày
đêm, Cố Lãng hắt xì liên tục. Anh chun mũi, tiếp tục viết thiệp mời.
Tiểu Mạn đang ngồi ở ghế
sô pha nói chuyện phiếm với An Nhiên lo lắng đi tới nhìn anh, “Hình như anh bị
cảm rồi, có cần uống thuốc không?”
“Không có việc gì. Đầu
hơi nhức một chút.” Cố Lãng cười nói, nghiêng đầu, “Hay em giúp anh bóp đầu
đi?”
Tần Tiểu Mạn do dự một
chút, cũng đi qua.
Trên bàn lộn xộn một đống
thiệp hồng thếp vàng, Cố Lãng đang viết tên khách mời. Tiểu Mạn đánh giá chữ
của anh, rõ ràng từ ngòi bút mềm mại đi ra, lại thành nét chữ cứng cáp hữu lực.
Tần Tiểu Mạn giúp anh xoa
huyệt thái dương, Cố Lãng liền bỏ bút xuống, kéo cô vào lòng, dán mặt vào khe
hở nơi bờ vai, “Còn nói chuyện gì nữa, không phiền sao?”
“Cái gì mà nói chuyện,”
An Nhiên đến thăm cô, Tần Tiểu Mạn vui vẻ quá đáng. Năm An Nhiên mang thai,
nhìn cô cả người tiều tụy, mặc dù ăn cái gì nôn cái đấy nhưng để bảo đảm dinh
dưỡng, vẫn phải cố mà nuốt, khiến Tiểu Mạn sợ hãi. Cũng may mấy hôm trước đi
khám thai định kỳ, bác sĩ nói tốt. Thế nhưng, cô vẫn sợ hãi, thấp thỏm. Cô u
sầu nhìn anh, “Cố Lãng, có phải em rất hạnh phúc không?”
Cố Lãng đỡ thắt lưng cô,
chậm rãi đỡ cô ngồi lên đùi, “Sao lại nói như vậy?” Tiểu Mạn tựa cằm lên vai
anh, cầm tay anh đặt lên ngực mình, “Chỗ này có chút lung lay.”
“Không có việc gì, lung
lay sao, ngã thì anh ở dưới đất đỡ em.” Cố Lãng cố tình kéo dài, không để ý sẽ
không biết được ý tứ gian tà.
An Lâm Lâm chẳng biết lúc
nào đã chạy tới, lấy tay che mặt lại kêu: “Man ngư, có khách!”
“Ai vậy?” Tần Tiểu Mạn có
chút vô ý, vội vã từ trên người Cố Lãng đứng lên.
An Lâm Lâm bỏ tay ra,
nháy mắt, cười giảo hoạt: “Cha.” Mới vừa rồi An Nhiên vẫn ôm cô không cho nó
nhào vào quấy Tiểu Mạn, lúc này nó dựa sát vào, hiếu kỳ nhìn bụng Tiểu Mạn,
“Man ngư, trong bụng dì thực sự có em bé sao?”
Tần Tiểu Mạn khom lưng
xoa đầu cô bé, “Đúng vậy, đến lúc đó có thể chơi chung với con. Lâm Lâm, con
thích em trai hay em gái?”
An Lâm Lâm cẩn thận sờ sờ
bụng Tiểu Mạn, “Cả 2 được không?”
Cố Lãng cười to, đem cô
bé từ dưới đất nhấc bổng lên ôm vào lòng, “Được, đều có hết. Con trai thì cho
làm chồng con có được không?”
Am Lâm Lâm trề môi không
nói gì.
“Sao vậy?” Cố Lãng thấy
nó không nói gì, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn mũm mĩm của, dụ nó mở miệng.
An Lâm Lâm nhăn nhó, đánh
bạo nói rằng: “Mẹ nói chú là người phong lưu, sinh con trai cũng không tốt đẹp
gì. Lâm Lâm không cần! Bất quá,” nó nghi hoặc nhìn Cố Lãng, rồi lại nhìn bụng
Tiểu Mạn, “Là Man ngư sinh em bé, không phải chú.”
Mặt Cố Lãng đen xì,
nghiến răng trèo trẹo. Nhịn, không thèm chấp nhặt với mụ đàn bà ấy. Thế nhưng,
anh ủy khuất bĩu môi, “Vợ, có người vũ nhục con trai em sinh ra, làm sao bây
giờ?”
Tần Tiểu Mạn ưu sầu nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy,
thượng b