
ì.
[1'> Những từ ngữ thường được dùng trong văn chính luận cổ.
[2'> Một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống.
[3'> Kỳ phổ: Sách dạy chơi cờ.
Thanh Nhã thấy nàng như vậy, trong lòng lại bắt đầu kêu khổ.
Rất nhanh, chủ tiệm dè dặt dẫn theo đoàn người vào trong, đi đầu là người
được ông ta gọi là “Nhị tiểu thư”, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi,
trông cũng xinh đẹp, mắt hạnh má đào, khuôn mặt thanh tú, giữa hàng mi
hiện lên vẻ ngạo khí. Nhị tiểu thư kia mặc một bộ váy màu tím có thêu
hoa vàng, giày thêu màu đỏ, trên đầu cài trâm phượng, xinh đẹp diễm lệ.
Bảo Khâm vô cùng ngưỡng mộ cách ăn mặc của nàng ta, cúi đầu nhìn áo trắng
nhạt, quần xám bạc của mình mà lòng có chút ảm đạm. Tướng mạo của nàng
có nhiều nét anh khí, chỉ có thể trang điểm thật đậm, phục sức diễm lệ
mới che lấp được. Hôm nay nàng mặc y phục màu trắng nhạt trang nhã,
không thể rực rỡ như người ta được.
Nhị tiểu thư kia vừa bước vào trong phòng đã nhanh chóng liếc qua Bảo Khâm, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt. Bảo Khâm nghĩ có
lẽ chủ tiệm chưa nói chuyện kỳ phổ cho nàng ta. Khi nàng còn đang suy
nghĩ, một a hoàn mặc áo xanh đi theo sau Nhị tiểu thư kia đã tới gây
chuyện, hống hách lên tiếng: “Là ngươi cướp mất kỳ phổ của tiểu thư nhà
ta?”
Bảo Khâm đã hiểu. Người ta không phản ứng không phải do chưa biết, mà căn
bản là coi thường, thậm chí đến thoả thuận cùng nàng cũng không muốn.
Bảo Khâm quay lại nhìn, trước khi ra khỏi cửa nàng mang theo không ít
thị vệ, a hoàn, đi dạo một lúc đã để những thị vệ quay về, chỉ còn lại
mấy a hoàn nhưng nàng trước giờ không thích nói chuyện với họ nên cũng
bắt họ đứng đợi bên ngoài. Vì vậy lúc này cạnh nàng chỉ có mình Thanh
Nhã, thảo nào Nhị tiểu thư người ta lại khinh thường mình
Bảo Khâm không nói gì. Thanh Nhã không muốn để cho nàng bị người khác bắt
nạt, như con mèo xù lông, hét lớn: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Thế
nào gọi là cướp? Có biết cái gì là tôn ti trật tự không hả? Đừng tưởng
người đông thì giỏi lắm, tiền bọn ta đã trả rồi, lẽ nào các ngươi dám
đến đoạt lại?”
Nha đầu này thật thông minh. Bảo Khâm nghĩ thầm, nàng ta thoáng chốc đã trả tiền nên nói chuyện mới mạnh miệng như vậy.
Chủ tiệm nghe thế sững sờ, lập tức hung hăng lườm gã trông tiệm kia. Còn gã kia chột dạ cúi đầu, không dám thở mạnh. Điều này không hề khớp với
những gì chủ tiệm nói khi nãy, a hoàn áo xanh không biết sẽ xuất hiện
một màn như vậy nên vô cùng sửng sốt, nhất thời không biết đáp trả ra
sao. Nhị tiểu thư có vẻ mất vui, khó chịu trừng mắt với Thanh Nhã, tia
nhìn sắc bén dừng lại trên người Bảo Khâm, lạnh lùng quan sát, không nói câu nào.
Lúc này a hoàn áo xanh mới hoàn hồn, cười khẩy nói: “Các người biết tiểu
thư nhà chúng ta là ai không? Chỉ bằng các người mà dám đến tranh đồ với tiểu thư nhà ta? Chỗ khác thì không tính, nhưng trên dưới Phong thành
ai không biết tiểu thư nhà ta chính là Quốc thủ[4'>. Nếu kỳ phổ rơi vào
tay các người mới gọi là phí phạm.”
“Nực cười, ngươi nói là Quốc thủ thì là Quốc thủ à? Người khác chẳng qua
tâng bốc vài câu mà đã tưởng thật. Có giỏi thì đấu với tiểu thư nhà ta
một trận, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Thanh Nhã đã được nghe chủ nhân nhắc qua việc Bảo Khâm rất thích chơi cờ, đến Chung lão tướng quân lúc sinh thời còn thua dưới tay nàng, cho nên nói những lời này không
chút sợ hãi.
“Ngươi là cái thá gì mà đòi đấu với tiểu thư nhà ta?” A hoàn áo xanh càng nói
càng càn rỡ, Bảo Khâm nghe thấy liền cười phá lên, thản nhiên liếc mắt
qua vị Nhị tiểu thư vẫn chưa nói câu nào kia, trong ánh mắt có ý chế
giễu. Cái gọi là thấy mầm biết cây, có loại người hầu hống hách như thế, xem ra chủ nhân cũng chẳng khá hơn chút nào.
Ánh mắt của nàng khiến Nhị tiểu thư tức giận, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “So thì so, lẽ nào bản tiểu thư đây sợ ngươi?” Chủ tiệm thấy thế,
vội vàng sai người làm chuẩn bị bàn cờ vây, còn bản thân mời hai vị tiểu thư vào một gian phòng lịch sự. Người làm nhanh chóng mang bàn cờ đến.
Trên bàn bày hai hộp cờ làm bằng gỗ tử đàn. Bảo Khâm mở ra xem, quân
trắng như ngọc, quân đen như mã não, hiển nhiên không phải vật tầm
thường.
Nhị tiểu thư thấy Bảo Khâm đang đánh giá quân cờ, chỉ nghĩ do nàng chưa
được thấy bao giờ, nhất thời tỏ vẻ châm chọc, cười khẩy nói: “Ta chọn
quân trắng.” Nàng ta thật tự tin! Bảo Khâm cũng không muốn tranh giành,
nghe lời cầm quân đen lên, không nghĩ ngợi gì liền đặt quân đầu tiên vào điểm Thiên nguyên[5'>.
Nhị tiểu thư sững sờ, nhìn Bảo Khâm với vẻ sâu xa, suy nghĩ một lúc, không
hề bị nàng ảnh hưởng, từ từ đặt quân cờ trắng vào góc trái. Tay nàng vừa rời khỏi quân cờ, đã nghe thấy “cộp” một tiếng, Bảo Khâm đặt quân đen
xuống trong chớp mắt. Nhanh vậy sao? Nhị tiểu thư nheo mắt, trong lòng
sinh giận, nàng ta muốn khiến cho nàng cuống lên ư? Nhưng nàng còn lâu
mới sợ.
Cứ như vậy, Nhị tiểu thư cũng không nghĩ nhiều nữa, mau chóng đặt một quân khác xuống. Bảo Khâm vẫn tiếp tục đặt cờ với tốc độ thần tốc, giống như không cần phải suy nghĩ, những quân cờ đen trong tay nà