Snack's 1967
Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323653

Bình chọn: 7.5.00/10/365 lượt.

c gì thì giáp mặt nhau nói cho rõ ràng,

đừng có ép nhau như vậy. Em nhanh tới đây đi, anh chịu hết nổi rồi, sáu

giờ tối lão Tam đã quá nạt lôi anh tới đây, uống luôn tuồng tới giờ, anh thật sự chịu hết được rồi." Lục tử hổn hển gào vào điện thoại ở đầu dây bên kia, cái đoạn âm thanh dài này vừa nhanh vừa vội, trong buổi đêm

nghe thật lớn tiếng, tôi nhíu nhíu mày, lấy điện thoại đi ra bên ngoài.

"Lão Lục, chuyện này nhất thời không nói rõ được, đợi ngày mai ảnh tỉnh

rượu, tự anh đi hỏi ảnh đi. Em ngủ rồi, không đến." Tôi tiếp tục rúc vào trong chăn, Trình Gia Gia không phải tửu lượng cao sao, uống nhiều cũng sẽ không sao đâu.

"Hỏi cái rắm ấy, vừa rồi nó tỉnh táo thì một

câu cũng chả nói, giờ uống tới hồ đồ rồi, thì một cái rắm cũng càng

không phóng ra được." Lục tử vô cùng sốt ruột, giọng nói liên tục thúc

giục. "Em, thiệt tình, tới đây mau lên đi, nếu anh kéo nó đi được, thì

anh cũng lười quản chuyện của bọn em, nhưng mà giờ nó thành ma men rồi,

chết sống ngồi đó không chịu đi, ai khuyên gì cũng bất động."

Tôi tiếp tục im lặng chui vào trong chăn, giọng thúc giục của Lục tử cũng

tiếp tục: "Nhanh lên, bất luận là có chuyện gì, thì em xách nó về nhà

rồi nói, về nhà rồi thì tùy em chấp hành gia pháp."

"Nha Nha,"

thấy tôi không tiếp tục lên tiếng, Lục tử bỗng nhiên đứng đắn lên, "Em

rốt cục là không hiểu cái gì chứ, lão Tam nó thật tình là thích em đó,

nhiều năm như thế, anh còn chưa thấy nó lo lắng cô nào như thế, dù là

lúc trước..."

Lục tử bỗng nhiên ngừng lại một lúc, rồi lại nói

tiếp: "Hôm nay anh tới thì nó cái gì cũng không chịu nói, ôm sầu trong

đầu mà uống rượu, hiện giờ say rồi cũng là đỏ mắt nói xin lỗi em. Anh

nhìn thật không đành lòng, nó có bao giờ vì phụ nữ mà khổ thành như thế? Các em có chuyện gì thì bình tĩnh mà nói, đừng làm rộn, kiểu này đối

với ai cũng chẳng tốt lành gì."

"Bọn anh ở một quán hải sản nhỏ

ven đường Minh Tùng, quán không tên, là nó muốn tới chỗ này. Em xem thử

đi, nếu có thể thì đến đây, bộ dạng nó giờ phỏng chừng muốn ngồi lại đây cả đêm. Em nếu có tới, thì gọi cho anh, anh tới đón em." Lục tử thở

dài, cúp điện thoại.

Thời gian dọi điện thoại dài, tay nắm điện

thoại của tôi có chút yếu đi, tôi vùi vào trong mền xoay xoay tay, đối

diện với cặp mắt đẹp sắc sảo của An An, cô ấy nháy mắt mấy cái với tôi:

"Đi đi, giữa đông, đừng để hắn ở ngoài vất vưởng."

Tôi cắn răng: "Không đi."

An An bĩu môi, đảo mắt, cau mày lại, lơ đãng nói: "Đường Minh Tùng, chẳng phải con đường trước tiểu khu nhà cô sao?"

Lòng tôi giật nảy, đường Minh Tùng, quán hải sản không tên trên đường Minh

Tùng, chẳng lẽ là quán lần đầu tiên hẹn hò tôi dẫn Trình Gia Gia đi

ăn...

Tôi xoay người, đưa lưng về phía An An tiếp tục chui vào ổ

chăn, điện thoại yên lặng nằm bên gối tôi, thỉnh thoảng lại có đèn lóe

lên nhấp nháy, cảnh tượng cuộc hẹn kia không khỏi xuất hiện trong đầu

tôi, Bạch Tuyết mùa xuân Trình Gia Gia, đẹp trai phong độ Trình Gia Gia, khi đó anh cũng là giả dối sao, trong lòng tôi bắt đầu mơ hồ đau, như

có kim chân đâm vào nơi đó, đau như ẩn như hiện, tôi liên tục đổi tư thế mà chẳng thể thoải mái nằm được.

Tôi lại xoay người, trong bóng

tôi An An lại như bĩu môi: "Cô là bánh nướng đấy à, cứ chốc chốc lại

xoay người, một đêm này chị thấy cô khó mà ngủ nổi, cô tốt nhất là cứ đi đi, đỡ cho chị bị phá chả ngủ được."

Tôi im lặng không lên

tiếng, trong bầu yên lặng điện thoại "tinh" lên một tiếng, tôi giật

thột, lập tức xoay đầu lại, chụp một cái nhấc điện thoại lên, lại chỉ là một cái quảng cáo nhàm chán. An An không thể nhịn được nữa, một cước đá tôi ra khỏi ổ chăn: "Cô đứng lên cho tôi, rõ ràng trong lòng nhớ muốn

chết, còn cứng đầu, cô không ngủ như mà tôi ngủ nha."

Tôi dưới sự uy hiếp của An An, ra khỏi cửa. Tôi không cho Lục tử lái xe tới đón,

Lục tử cũng uống say rồi, lái xe nguy hiểm, hơn nữa, tôi muốn một mình

đi tới quán vô danh kia, xem có đúng là Trình Gia Gia ở đó thật không,

nếu anh ở đó thật... Tôi cũng chưa biết nếu anh ở đó thật thì như thế

nào, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là muốn nhìn xem biểu hiện của

anh khi tôi đột nhiên xuất hiện ra sao.

An An khi nghe tôi nói tự mình đi, đã đứng lên khỏi giường, nói chở tôi đi. Tôi đương nhiên không cho, đêm hôm khuya khoắt, lại lạnh như thế, để cô ấy từ trong chăn ấm

bò ra ngoài, thiệt tình là rất vô nhân đạo, mà chỗ này là trung tâm nội

thành, bắt xe cũng tiện.

Tôi thuận lợi bắt được taxi, thành phố

đêm trong cái lạnh rét cũng không vì thế mà trở nên đìu hiu, nơi nơi đều là xa hoa trụy lạc, đèn hồng đèn đỏ, tôi đây không khỏi đa sầu đa cảm

một hồi, nơi đây dưới chốn phồn hoa đô hội, có bao nhiêu cặp trai thanh

gái lịch đêm ngày diễn những vở bi hài của đời thường? Lúc này tôi không hề biết, rất nhanh sau đó tôi sẽ được thể nghiệm thực tế dở khóc dở

cười của cái đời thường kia.

Tôi tới quán hải sản đó cũng là 0

giờ 30 rồi, khi tôi xuất hiện trước cửa quán thì mỏi người trong quán

đều sững sờ, nhưng mà, sững sờ của tất cả cộng lại cũng chẳng bằng nỗi

sững sờ của riêng mình tôi.

Tron