
ĩ nó phải luôn được cưng nựng như thế,
thành ra mới sinh tính xấu như hôm nay."
Tôi cười cười, không lên tiếng, giờ tôi với Gia Thanh cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, cô ta có thế nào, tôi cũng chẳng quan tâm.
Trình Gia Gia ngồi hàn huyên cùng tôi cả buổi tối, trừ chuyện tình cảm ra,
chúng tôi hình như chuyện gì cũng nói. Trình Gia Gia là một người rất
biết ăn nói, nói chuyện gì cũng lý thú, phiền phức công việc, có khi chỉ là một chuyện thật bình thường, qua lời anh kể liền trở bên cực kì thú
vị. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi có thể bình tĩnh cùng nói chuyện
phiếm như thế này, nhưng có thể trở về những ngày đầu như thế quả là
sung sướng. Trước kia khi chúng tôi nói chuyện kiểu bạn bè thì anh luôn
bày ra bộ dạng không đứng đắn, cứ quấn quít rịt lấy tôi, vẻ mặt cợt nhả, tôi chưa từng thấy qua kiểu đứng đắn như gái về nhà chồng này của anh
bao giờ, khoảng thời gian gần đây, anh cho tôi thấy một mặt khác nữa của anh. Chờ anh đi rồi, tôi thuận lợi mà chìm vào giấc ngủ, buổi tối nay
anh giúp tôi thấy thật an bình thoải mái. Trình Gia Gia đi đến ngày thứ ba, cô tôi lại không ổn.
Tôi nhớ
hôm đó là tháng ba đầu mùa, trời âm u, đặc biệt lạnh. Sáng sớm, bác sĩ
gọi tôi với chị họ ra ngoài, nghe được lời khuyên đem về nhà của bác sĩ, lần này cả tôi và chị họ đều không nhịn được mà khóc nấc lên.
Tôi không thể đau lòng lâu, việc ra viện rất rườm rà, mà chị họ thì chỉ
biết khóc thôi, căn bản là đau lòng đến mất bình tĩnh rồi, nhưng những
việc này dù sao cũng phải có người làm, tôi chỉ có thể lau nước mắt, đi
thu xếp thủ tục ra viện để về nhà. Xong xuôi tất cả thủ tục thì cũng đã
giữa trưa, cô tôi nằm viện thời gian ngắn, tiền thuốc men mà gia đình
tôi lo lắng lúc trước không phát sinh, nhưng làm thế nào để đưa cô về
nhà lúc này mới là vấn đề nan giải.
Chúng tôi ở trong bệnh viện
ăn cơm trưa, trời càng lúc càng âm u, chúng tôi phải làm sao để về được
đây? Tôi thật ngại ngùng mà gọi cho Trình Gia Gia xin giúp đỡ, không chỉ bởi vì anh đã giúp rất nhiều việc, mà lần này cô tôi bệnh thật quá
nặng, ngay cả bác sĩ cũng nói là có thể qua đời bất cứ lúc nào, nếu cô
thực sự qua đời trên xe, đối với chủ xe mà nói, không phải xui bình
thường đâu.
Nhưng ở thành A trừ Trình Gia Gia ra tôi cũng chỉ
biết Thôi Nam, so với Thôi đại thiếu gia, tôi thà cắn răng mà làm phiền
Trình Gia Gia.
Nhìn trời càng ngày càng tối, tuyết càng ngày càng lớn, dây dưa thế này cũng không phải là cách, thúc thủ vô sách, tôi
quyết định gọi cho Trình Gia Gia.
Khi điện thoai thông thì đầu
dây bên kia có vẻ ồn ào, Trình Gia Gia hình như đang chơi mạt chược, từ
điện thoại ào ạt truyền đến tiếng lách cách xáo bài và tiếng cười vui vẻ của gia đình khiến tôi càng ngại mở miệng.
Bất quá Trình Gia Gia rất hiểu chuyện, không đợi tôi lên tiếng đã hỏi: "Nha Nha, sao thế, có phải cô em có chuyện gì không?"
Anh dường như đang rời khỏi bàn bài, tiếng ồn trong loa nhỏ dần đi, quả
nhiên, sau đó tôi nghe anh gọi một tiếng: "Anh hai, anh thay em đánh ván này đi, thua tính của em, thắng thì mỗi người một nửa."
Tôi không yên tâm, ngập ngừng: "Anh đang bận việc sao? Không làm lỡ chuyện của anh chứ?"
Trình Gia Gia gọn gàng cắt ngang giọng ngập ngừng ấp úng của tôi: "Nha Nha,
không sao hết, bên này đang mở sòng mạt chược thôi, anh chị họ đều ở
đây, em bên kia có chuyện gì thế?"
Sau khi nghe tôi thuật lại
tình hình của cô tôi, Trình Gia Gia cái gì cũng không nói, trực tiếp lái xe tới, giúp chúng tôi đem cô đang hôn mê lên xe anh, về lại thành D.
Chị họ ngồi phía sau ôm cô, tôi ngồi ở ghế phó lái, cô tôi đã hoàn toàn
chìm vào trạng thái hôn mê, suốt dọc đường đi, chỉ nghe thấy tiếng khóc
nghẹn ngào của chị họ và lời an ủi bất lực của tôi.
Đối mặt với
tình huống này, người hay nói giỡn như Trình Gia Gia cũng không có lời
nào để an ủi chúng tôi được, trong xe tràn ngập không khí bi thương.
Ngoài trời tuyết càng rơi càng dày, xe chạy trên đường cao tốc rất ít, đất
trời đều mờ mịt những tuyết là tuyết, khiến tôi cảm giác như đang chìm
vào đường hầm trong phim khoa học viễn tưởng, phi thường, không hề chân
thật.
Thời tiết như thế, Trình Gia Gia lái xe rất cẩn thận, bình
thường ba tiếng đã tới thành D, nhưng lần này ba tiếng trôi qua nhưng
chỉ mới hai phần ba quãng đường.
Suốt đường đi, chị họ một mực
ngồi ở ghế sau ôm cô, chị vừa mới bệnh xong, tôi thật sự sợ chị lại mệt, thừa dịp Trình Gia Gia dừng lại đổ xăng trèo xuống ghế sau định đỡ cô
hộ chị. Chị họ đã không còn khóc nữa, nhưng ánh mắt chị đờ đẫn, bất luận tôi nói thế nào cũng chỉ im lặng ôm chặt cô trong tay, khiến người khác nhìn vào trong lòng cũng nặng như đá đè.
Trình Gia Gia lại khởi
hành lần nữa, tôi không lay chuyển được chị họ, đành phải ngồi trở lại
ghế phó lái, sắc trời càng lúc càng mờ, tầm nhìn trong xe càng lúc càng
không tốt, Trình Gia Gia chạy cũng càng lúc càng chậm, khi chúng tôi
chạy tới cột mốc biên giới thành D thì cũng đã năm rưỡi, trời tối đen
như mực, cỏ trước ánh đèn xe bị vùi trong tuyết trắng, càng thêm hư ảo.
Lúc này tôi nghe chị họ nãy giờ