
đồng tiền xu thời hiện đại[5'>…
Buổi tối ngày hôm đó nội tâm ta mâu thuẫn không quyết định
được có nên tỏ tình với Lộ Văn Phi hay không, cuối cùng quyết định tung đồng
xu, mặt sấp thì sẽ đi, mặt ngửa thì không đi, kết quả là ta quá kích động nên
tung lên quá cao, đột nhiên một con chim lớn màu lửa đỏ bay lướt qua trong bóng
đêm, tiền xu bảo bối của ta không thấy rớt xuống nữa…
Bóng đêm mông lung, ta vẫn cho là ngày đó nhìn thấy phượng
hoàng, đồng tiền xu coi như bị mất cũng có ý nghĩa, cho nên trong lòng không buồn
bực tiều tụy. Hóa ra là một tên công tử mặt trắng mặc y phục màu đỏ! Tiền xu à…
Mày chờ tao… Tao nhất định sẽ cướp mày về…
Tiểu Hồng quay đầu lại phát hiện ra ta cười thật kinh khủng,
nuốt nước miếng, không dám nói nữa.
Đêm đó ta đến ven hồ Thiên Thủy, tất cả mọi người trong
Thanh Phong Các đều ở đây yên lặng chờ đợi.
“Cung nghênh Các chủ!”.
Thanh âm chỉnh tề vang lên, khóe miệng ta run lên, trong
nháy mắt có cảm giác mình biến thành Võ Tắc Thiên.
Trừ những người trong thôn, còn lại tất cả mọi người đều
chưa từng thấy qua bộ mặt thật của ta. Điểm này là do Diệp Vô Trần kiên trì, bảo
rằng ta không biết võ công, không có năng lực tự vệ, mà Thanh Phong Các nhiều người
tài năng tuấn kiệt như vậy, một tiểu nha đầu như ta chưa chắc có thể khiến mọi
người thần phục, cho nên ta vẫn phải ngồi ở trong kiệu. Sau khi leo lên đỉnh
Các cũng phải xoay người nhìn ghế ngồi đưa lưng về phía bọn họ, đứng chắp tay.
Chợt nhìn qua thật đúng là tiên phong đạo cốt, tách khỏi nhân thế tầm thường.
Thật ra thì lúc ta đứng nhìn ghế ngồi đối diện với Tiểu Hồng, ta thường xuyên
làm mặt quỷ, nàng buồn cười mà không dám cười, có mấy lần muốn cười nhưng lại bị
nghẹn sắp nội thương.
Nói thật vẫn là do Diệp Vô Trần bọn họ tung ra ngoài những lời
đồn đãi quá mức khoa trương, thổi phồng lên rằng ta giống như thần tiên, người
phía dưới cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn kỹ, nếu không chỗ này nhiều cao thủ
như vậy, ta đã sớm bị lộ.
Ta cất cao giọng nói: “Người nhà cả thôi, không cần đa lễ”.
“Khởi bẩm Các chủ, La Yến Thanh tả sứ của Triêu Thánh Môn đã
bị bắt, tùy Các chủ xử lý”.
“Rất tốt, đem cô ta đến thủy lao, trông coi nghiêm khắc”.
“Khởi bẩm Các chủ, minh chủ võ lâm Tiêu Kiến Nhân đã bí mật
phát Anh Hùng Thiếp triệu tập mở võ lâm đại hội”.
“Oa? Vậy chúng ta có thiệp mời không?”.
“Bẩm Các chủ, trước mắt còn chưa có, e rằng bọn họ sẽ làm điều
bất lợi đối với chúng ta”.
“Không có sao? Hừ, cái tên tiểu… À Tiêu Kiến Nhân này tự cho
mình là một kẻ lắm tiền, xem chúng ta như phế vật sao?”.
Ta theo thói quen đều gọi Tiêu Kiến Nhân là tiểu tiện
nhân[6'>, mới vừa rồi kích động quá suýt chút nữa bật thốt ra, nguy hiểm thật,
hình tượng của ta phải phong sương cao thượng a.
“Khởi bẩm Các chủ, theo Hắc Đào hồi báo, Môn chủ Triêu Thánh
Môn đã phái tuyệt sát Song Ngư ra tay, thề phải đoạt lại La Yến Thanh!”.
Hắc Đào là một trong những sát thủ “Poker” do lão Trương bồi
dưỡng, cái tên này đương nhiên là do Các chủ thiên tài ta đây đặt ra. “Poker” tổng
cộng chia làm bốn đội Hồng Đào, Hắc Đào, Thảo Hoa, Phương Phiến[7'>, mỗi đội có
bốn người J, Q, K, A, mỗi người đều là cao thủ đứng đầu, hơn nữa mười sáu người
này không khác gì nhau, cả ngày bày ra một bộ mặt poker lãnh đạm[8'>.
“Dù sao chúng ta cũng đã chống lại phe chính diện, lần sau gặp
lại người của Triêu Thánh Môn, thì không cần khách khí nữa”.
“Vâng, Các chủ”.
…
Nhiều chuyện phải xử lý như vậy rốt cuộc lúc nào mới xong a,
cứ tiếp tục như vậy ta sẽ chưa già mà đã yếu mất! Nhận ra giọng nói của ta càng
ngày càng mất kiên nhẫn, tất cả mọi người trước sau lo cáo lui. Ta rốt cuộc
không cần cố làm ra vẻ nữa, Tiểu Hồng đỡ ta ngồi xuống ghế, ta xoa bàn chân nhức
mỏi, tức giận nói: “Đi xem La Yến Thanh!”
“Đi xem La Yến Thanh!”
Thủy lao.
Âm khí ngùn ngụt, tiếng từng giọt nước rơi xuống vang lên rõ
ràng, một bầu không khí tĩnh mịch.
Nơi này không biết đã chôn vùi bao nhiêu cô hồn, ta không biết,
bao nhiêu kẻ đã vì ta mà chết, bao nhiêu kẻ địch cần phải trừ khử.
Trong lòng buồn bã, Tiểu Hồng cũng rất căng thẳng, giọng nói
của nàng phát run: “Lão, lão Đại, cô đang suy nghĩ gì vậy?”.
Ta nói: “Ta đang suy nghĩ là ai xây dựng nên thủy lao, mà biến
thái như vậy, sau này ta nhất định cải tạo lại cho giống khách điếm! Để cho mọi
người có chết cũng thoải mái một chút”.
Tiểu Hồng biết ta đang nói đùa, nhếch nhếch miệng, cười
nhưng còn khó coi hơn so với khóc.
Chúng ta dừng lại ở cánh cửa cuối con đường phía trước, ta lấy
lại bình tĩnh, gật đầu với nàng.
Cánh cửa cuối cùng thường là dẫn đến một người rất quan trọng
hoặc là rất nguy hiểm, bình thường mở ra chỉ nhốt phạm nhân vào xong liền khóa
lại ngay, chỉ có một mình ta là có chìa khóa, cái chìa khóa này có đông tây nam
bắc bốn phương tám hướng tám cái rãnh chìa, cơ hồ có thể mở hết tất cả ổ khóa của
thời đại này. Còn đằng sau cánh cửa này tất cả đều là nước, chỉ có một phiến đá
có thể chứa một người đứng yên.
Ta tra ổ khóa, đẩy ra cánh cửa rỉ sét nặng nề. Tiểu Hồng lui
về phía sau mộ