
iếng tung bay, trong lúc nhất thời tò mò khó nhịn,
không để ý tới ánh mắt uy hiếp của Tiểu Hồng, một mực bước tới xông vào.
Tiểu Hồng tâm không cam lòng không nguyện cũng phải theo ta
ngồi xuống một góc, bắt đầu nhìn những người chung quanh.
Trong lòng ta trước hết kiêu ngạo một chút, quán rượu Kỷ gia
là do ta dùng hình thức kinh doanh quản lý và sản xuất dây chuyền như hiện đại,
phục vụ có hệ thống tiền thưởng, làm nhiều thì thưởng nhiều, đầu bếp là mời đầu
bếp đặc biệt từ khắp các nơi, hơn nữa nhập khẩu từ Tây Phương rất nhiều loại
gia vị mà thời cổ đại lúc đó không có, cứ gọi món ăn hết hai mươi lượng bạc thì
tặng thêm một đĩa nhỏ, mỗi bàn đều miễn phí nước trà, hơn nữa còn thuê một lão
tiên sinh mồm miệng lanh lợi chuyên kể chuyện lưu hành trên giang hồ cho thêm
phần hứng thú, vừa khai trương đã rất được hoan nghênh, bây giờ còn mở thêm chi
nhánh ở các vùng phía nam. Đây vốn là khách điếm vùng Thiên Thủy, từ sớm đã
không còn chỗ ngồi, chưởng quỹ nhận ra ta, bận rộn cung kính ngâm trà Bích Loa
Xuân bằng nước hồ, đứng ở một bên chờ chực ta ra lệnh.
Quán rượu Kỷ gia có tiền có thế, lại có Thanh Phong Các nâng
đỡ phía sau. Ngay cả quan phủ cũng không dám đụng đến. Bây giờ đại chưởng quỹ
tôn quý lại đứng chầu chực bên cạnh hai thiếu nữ trẻ tuổi, lập tức có người ghé
mắt nhìn, chuyện này vô cùng không phù hợp với nguyên tắc làm việc khiêm tốn của
ta, cho nên liền nháy mắt ra hiệu cho chưởng quỹ đi xuống, rồi chuyên tâm lắng
nghe tiết mục tiên sinh kể chuyện ngắn.
“Nói về La Yến Thanh tả sứ của Triêu Thánh Môn, thật là vưu
vật[1'> một đời, trên giang hồ ai cũng biết Kỳ huynh chết dưới tay đệ nhất sát
thủ Túc Sát của Thanh Phong Các, tháng trước nàng vì sư huynh rửa nhục, dùng độc
tiêu đánh trúng Diệp Vô Trần, công khai khiêu khích Thiên hạ Đệ nhất Các. Còn
Diệp Vô Trần sống hay chết, lại là một chuyện khác, náo nhiệt nhất là năm xưa
Diệp Vô Trần kết thù với Mộ Dung thế gia, truyền thuyết kể rằng bọn họ đã phái
sát thủ, truy tìm tung tích Diệp Vô Trần…”.
Trong bàn tiệc có người chen lời: “Còn Các chủ Thanh Phong
Các, e rằng sẽ không để yên cho Mộ Dung gia dễ dàng ra tay!”.
“Cái này đương nhiên rồi”, lão tiên sinh tràn đầy ngưỡng mộ,
“Các chủ Thanh Phong Các, đó chính là một nhân vật thần tiên, giá mà khi còn sống
lão hủ có thể được nhìn thấy…”.
Ta xấu hổ cúi đầu, Tiểu Hồng nhanh chóng khinh bỉ liếc ta.
Một cô gái mặc trang phục giang hồ gọn gàng chính trực đột
nhiên cất cao giọng nói: “Gần đây trên giang hồ không phải là có lời đồn đãi,
Các chủ Thanh Phong Các xuất hiện ở Giang Nam sao?”.
Ta kinh ngạc, vẫn luôn làm việc âm thầm, không ngờ vẫn bị
phát hiện, aiz, làm phụ nữ đã khó, làm phụ nữ nổi tiếng lại càng khó hơn.
“Lão hủ cũng không biết lời đồn đãi này là thật hay không, từng
gặp qua nhưng không dám xác định người đó là Các chủ Thanh Phong Các. Lời đồn
đãi nói đó là một vị thiếu niên thiên tiên tuyệt sắc, hồng y như lửa, tóc dài
như mực, cầm trong tay một thanh trường đao hoa lệ…”.
Chết tiệt, suy nghĩ tốn cả nửa ngày hóa ra là không phải
đang nói ta. Ta thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại căm phẫn tức giận: Ở đâu ra một
tên tiểu tử thúi dám giả mạo lão nương!
“Thiếu niên kia, trên đao gắn rất nhiều kỳ trân dị bảo,
trong đó có một đồng Bạc Giác thiên hạ vô song, được xác định là tín vật của
Các chủ Thanh Phong Các, gắn chính giữa chuôi đao của thiếu niên, cho nên mới
có người hoài nghi người đó chính là Các chủ Thanh Phong Các…”.
“Tiên sinh có điều không biết rồi…”, một hán tử cường tráng
đột nhiên ôm quyền nói: “Người đó không phải là Các chủ Thanh Phong Các, ngài
là ân công của tại hạ, trên giang hồ người ta gọi ngài là “Lệ Nhân Lệ Đao” Dạ
công tử…”.
Lệ Nhân Lệ Đao![2'>
Mọi người đột nhiên giật mình…
Lão tiên sinh lẩm bẩm: “Lệ nhân, lệ đao, bạch mã, hồng y,
phiên phiên thiếu niên, đao lệ, nhân càng lệ…[3'> Đương nhiên là hắn… Hắn là
quan môn đệ tử[4'>của Tuyệt Địa tiên nhân, Dạ Kiếm Ly?!”.
“Chính là ngài”, hán tử cường tráng tiếp lời: “Ân công từ
trước đến giờ làm việc không có quy luật, ra tay giết bọn sơn tặc cứu chúng ta
một nhà già trẻ, ân tình này tại hạ lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối
từ!”.
“Vậy Bạc Giác kia bình thường có hình dạng thế nào? Tại sao
lại ở trong tay Dạ công tử?”.
Hán tử cường tráng nhếch môi cười một tiếng, “Bạc Giác đó
danh bất hư truyền, không cần ánh sáng mà tự phát sáng, không phải vàng cũng
không phải bạc, một mặt điêu khắc hình hoa cúc trông rất sống động, mê người một
cách tự nhiên, mặt kia khắc ký hiệu kỳ quái rất nhỏ, chạm trổ tinh tế như vậy
trên thế gian tuyệt không có cái thứ hai! Về phần Bạc Giác vì sao ở trong tay
ân công… Tại hạ cũng không biết…”.
Tất cả mọi người ở đây đều đắm chìm trong phong thái ngạo
nhân của thiếu niên tuyệt sắc và kỳ trân dị bảo tuyệt thế, chỉ có một mình ta
ngồi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bùng lên ngọn lửa tam muội hừng hực
thiêu đốt.
Bạc Giác của ta! Tiền của ta a…
Mọi người có lẽ không biết, Bạc Giác được truyền miệng rất
thần kỳ kia, thật ra chính là một