Old school Swatch Watches
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323644

Bình chọn: 7.5.00/10/364 lượt.

ớm hết hạn… ( ='>'> )



Tiểu Liên nói, nếu như ta không cho cậu ta một khối

chocolate Dove, cậu ta sẽ đem chuyện ta thầm mến Lộ Văn Phi, một trong những đệ

nhất mỹ nam, nói ra ngoài.

“Ta cùng lắm chỉ nhìn huynh ấy có mấy lần! Ngươi bịa đặt!”.

“Thôi đi, Tiểu Hồng nói cô nhiều đêm luyện tập liếc mắt đưa

tình, đợi đến thời điểm trong thôn mở hội liền tỏ tình với người ta, kết quả Lộ

Văn Phi cho tới bây giờ vẫn còn lo lắng mắt cô có vấn đề… Oa ha ha ha, ta chết

cười”.

Có phải ta đã nuôi ong tay áo hay không a…

“Ngươi đừng đắc ý, ngươi cũng có nhược điểm rơi vào trong

tay ta”, ta cười mờ ám, “Ngươi thích Tiểu Hồng thì cứ nói thẳng đi”.

Mỗ Liên vô cùng đơn thuần nhanh chóng đỏ mặt. “Cô… Cô nói nhảm…”.

“Vậy thư tình ngươi giấu ở dưới gối là viết cho ai? Cái gì

mà ‘Người của nàng cũng giống như tên của nàng đều tiên diễm chói mắt…‘, không

có ấn tượng, vậy cũng gọi là làm văn sao, phiền ngươi lần sau đừng có viết như

vậy, Tiểu Hồng xem không hiểu đâu…”.

“Cô lại lục lọi đồ đạc của ta!”.

“Không phải ngươi cũng thường lục tiền trong chăn của ta

sao, a, ta có chuyện muốn nói cho Tiểu Hồng nghe, Tiểu Hồng nhất định rất có hứng

thú nha…”.

Vừa dứt lời, ta hài lòng nhìn Tiểu Liên nhanh chóng bỏ chạy

biến thành một cái chấm đen, hừ hừ, dám đấu với ta sao.

* * *

Sắp mở hội.

Phải biết rằng quản lý một cái tổ chức lớn như vậy không phải

là chuyện dễ dàng, đặc biệt là lúc mở hội, nhất là trong một thời đại trọng nam

khinh nữ như vậy.

Ta cong miệng, bước lên xe ngựa, trơ mắt nhìn lão Trương rơi

lệ cho con chó cưng Đại Hoàng của lão, khóa chặt cửa gỗ cổng thôn, mang theo chừng

một trăm người trong thôn hào nhoáng long trọng lên đường, những người này đều

là thành viên quan trọng của Thanh Phong Các, là “người thân” mà ta tin tưởng

nhất.

Mọi người cặp đôi cặp ba đi cùng nhau, ngoài mặt là nông dân

vào thành họp chợ, nhưng nào có ai biết, trong số những nông dân này hơn một nửa

đều là những sát thủ trên giang hồ làm người ta vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.

Thật ra thì mọi người cũng không cam lòng giả trang thành cái bộ dạng này, dù

sao người ta chỉ cần mặc y phục dạ hành vào ban đêm, khinh công một hồi đã đến.

Nhưng mà lão Trương thần tượng của bọn họ cũng trung thực mặc y phục nông dân,

cười đến mức có thể gọi là một nông dân chất phác, ngay cả ta cũng không thể

tin được đó là Túc Sát uy chấn giang hồ.

Tiểu Liên vẫn vì chuyện ký tên của lão Trương mà buồn rầu.

Không phải là ta không giúp cậu ta, cũng không phải là do lão Trương không bình

dị gần gũi, chỉ là ta không biết làm sao nói cho cậu ta hiểu, thật ra thì đại

thúc sát thủ vô cùng tàn khốc này… không biết chữ. Mặc dù trước giờ lão không tự

nguyện học, nhưng mà sau một lần lão tính sai tiền thù lao thành ra bị lỗ, liền

bắt đầu nhận ta làm thầy của lão.

Trong xe ngựa hết sức nóng nực, ta vén cửa sổ lên hóng mát,

nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nhắm mắt lại thâm tình hát một câu: “Anh… Hỏi em…

Yêu anh… Sâu đậm… Em… Yêu anh… Có… Mấy phần…”.[1'>

Phía trước truyền đến tiếng con ngựa kinh hoảng hí lên, người

đánh xe đau khổ nói: “Cô nương, van xin cô đừng hát nữa. Con ngựa này sợ hãi chịu

không nổi đâu…”.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người lại mới phát hiện

ra sắc mặt của mọi người cũng rất là không tốt, không thể làm gì khác hơn là phẫn

nộ ngồi xuống trở lại. Ta ca hát có khó nghe như vậy sao? Nhất định là tài nghệ

âm nhạc của ta vượt mức tiêu chuẩn, những tên cổ nhân này đều không nghe được.

Thật là nhớ giọng hát của Tô Hà a, anh ta là một ca sĩ trước kia ta thích nhất,

kinh tài tuyệt diễm, chỉ tiếc là chịu không nổi áp lực của giới giải trí nên tự

sát, đúng nghĩa hồng nhan bạc mệnh, aiz.

Ta đây mù đường nên chưa bao giờ biết hồ Thiên Thủy tổng bộ

của Thanh Phong Các ở chỗ nào, đương nhiên cũng không biết phải đi bao nhiêu

ngày, may mà huynh đệ ta tương đối đều có năng lực, cho nên ta chỉ cần ngoan

ngoãn đợi ở trong xe ngựa là được, nhưng mà cả ngày đều nằm trên một cái giường

cứ lắc lư, ai cũng sẽ muốn ói. Cho nên, ta liền phun ra.

Tiểu Hồng hoảng sợ vỗ lưng ta. “Lão Đại? Sao vậy?”.

Ta đau khổ khom người, vốn là muốn thử xem có thể uống giải

dược mà ta định đem bán thì có bớt ói hay không, bây giờ rốt cuộc đã biết tùy

tiện ăn giải dược Diệt Hồn, kết quả chính là… càng ói như điên!

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, xe ngựa dừng lại. Ta

cho mọi người đi trước một bước, chỉ để lại Tiểu Hồng ở bên cạnh. Thật ra thì vốn

sẽ có cả Tiểu Liên, chẳng qua là ta nói gì cậu ta cũng không chịu ở lại, chắc

là vẫn còn đang xấu hổ chuyện thư tình. Ta biết Diệp Vô Trần nhất định sẽ lưu lại

hộ vệ bí mật núp trong bóng tối, cho nên thầm cười nhạo cậu ta mấy câu rồi

không thèm cưỡng cầu nữa.

A, cảm giác chân chạm đất thật là tốt quá đi!

Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, nhưng trong thành lại càng

náo nhiệt. Trên đường lớn đèn đuốc sáng rỡ, ta hưng phấn lôi kéo Tiểu Hồng ngó

đông ngó tây, hòa vào đám đông.

Tiểu Hồng hai gò má đỏ bừng, hết sức kiều mỵ động lòng người.

Trên đường đi câu tới vô số ánh mắt kinh ngạc.

Đột