
phương tám hướng lao tới, có năm người…
Không, có sáu người, nhìn thấy kẻ thứ sáu lao thẳng tới trước mặt Tuyết Chiêu,
Tuyệt Địa tiên nhân hét lớn một tiếng, tính háo thắng nổi lên, một phát điểm
huyệt đạo cả năm bóng đen, rồi bay tới kẻ thứ sáu.
Thế nhưng, tiếng khóc nỉ non của một đứa bé cùng với tiếng
gà gáy bỗng dưng vang lên phía sau, khiến cho lão khựng lại, vuột mất cơ hội ra
tay.
Hà Tuyết Chiêu và Tiểu Kỷ đều ngớ người, trơ mắt nhìn lão
Trương ôm Diệp Ôn Đường, đoạt lấy gà mái trong lòng Hà Tuyết Chiêu, sau đó cung
kính dâng lên Tiểu Kỷ, “Thôn trưởng, gà mà người muốn”.
…
Tiểu Kỷ ngây ngốc nhận lấy con gà, lão Trương liền một mạch
giải huyệt đạo của năm người bọn Tiểu Liên, rồi xoay sang nhìn Tuyệt Địa tiên
nhân cằm đã rơi xuống đất, cười nói: “Tuyệt Địa tiền bối, quả nhiên danh bất hư
truyền”.
Tuyệt Địa tiên nhân nhặt cằm lên, ho khan hai tiếng, ra vẻ
thanh cao nói: “Túc Sát cũng không đơn giản”.
Tiểu Kỷ kích động, bởi vì cuối cùng cô cũng được đoàn tụ với
huynh đệ, càng kích động hơn bởi vì cướp được gà mái cô thèm thuồng đã lâu.
Nhưng xem Hà Tuyết Chiêu còn kích động hơn cô mấy lần, cụ thể là kích động vì
cái gì, thật sự là không ai biết.
Đôi mắt Hà Tuyết Chiêu lấp lánh như sao, hai tay nắm lại, cất
giọng ngọt ngào: “Ngài là Túc Sát danh chấn giang hồ?”.
Lão Trương liếc xéo nàng bằng nửa con mắt, lãnh khốc gật đầu.
“A!!!”, đôi mắt lấp lánh như sao nay long lanh như nước,
“Ngài đã lập gia đình chưa?”.
Túc Sát ngẩn ra, khó hiểu nhìn nàng bằng hai con mắt, lãnh
khốc lắc đầu.
“Tốt quá, Túc Sát công tử, ta họ Hà tên Tuyết Chiêu, hôm nay
trời không còn sớm, mời ngài tới hàn xá nghỉ ngơi, xin hỏi ngài thích ăn cái gì
thích uống trà gì ta…”.
Tuyệt Địa tiên nhân không nhịn được, trực tiếp nắm lấy cổ áo
cô nàng hám trai Hà Tuyết Chiêu, gật đầu cười cười với mọi người rồi lập tức
phi thân đi.
“Sư phụ, con còn chưa nói hết lời mà!”.
“Ta đây sư phụ con còn tuấn tú hơn hắn gấp mấy lần, sao trước
giờ có thấy con chảy nước miếng nhìn ta đâu!”.
“Lúc con lên năm tuổi đã sùng bái ngài ấy, sư phụ người cũng
không phải là không biết…”.
“… Hừ!”.
Lão Trương hồi phục tinh thần, nhưng lại không thấy Tiểu Kỷ
đâu, Tiểu Liên ra sức khụt khịt đánh hơi, lần theo mùi thơm từ phía sau núi,
tìm được người nào đó đang thổi lửa làm thịt gà.
“Đã tìm được ngọn núi nào chưa?”, Tiểu Kỷ cười híp mắt nói.
“…”, sáu người trầm mặc.
“Ách, không tìm được thì tiêu rồi… Ai cha, sao Tiểu Ôn Đường
gầy vậy, gần đây không được ăn no sao?”, Tiểu Kỷ tiếp tục cười híp mắt nói.
“…”, sáu người lại càng trầm mặc.
Tiểu Kỷ nhíu mày, mấy kẻ hùng bá giang hồ này, sao hôm nay lại
ỉu xìu.
Nếu đã như vậy, không còn cách nào khác, cũng không thể dựng
bang phái làm Lão Đại được, huống chi cô và Lộ Văn Phi còn có chút kiêng kỵ.
Cho nên…
“Chúng ta phải nghĩ ra một nghề nào đó, ăn thế này núi cũng
lở… Quan trọng là phải nuôi sống Tiểu Ôn Đường”, Tiểu Kỷ nhíu mày.
Đám người lão Trương thầm nghĩ, đây không thành vấn đề, đại
trượng phu chẳng lẽ ngay cả tiền cũng không kiếm được?
Nhưng mà, bọn họ hiển nhiên đã quên mất mình từng bị xem là
cướp…
“Kiếm tiền?”, Hà Tuyết Chiêu ngạc nhiên nói.
“Ừ, cô với sư phụ sống trên núi lâu như vậy, làm gì để có tiền
ăn uống sinh hoạt?”.
“Làm đồ ăn chứ làm gì”, kể từ khi Hà Tuyết Chiêu biết Tiểu Kỷ
là Lão Đại của Túc Sát, thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cười nói: “Tự
cấp tự túc, ăn không hết thì xuống núi đổi thành chút củi gạo muối, dư dả nữa
thì đổi thành vải vóc, vậy là xong”.
Lông mày Tiểu Kỷ méo xệch, tưởng tượng đến cảnh mấy tên sát
thủ kia cuốc đất trồng rau, quả thực nhìn không hợp mắt.
Cứ như vậy, đến lúc ăn cơm tối, mọi người ngồi cùng một bàn,
Tiểu Kỷ lại không thấy vui vẻ gì, Dạ Kiếm Ly thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói thì
vừa được gặp lại lão Trương, vừa có gà ăn, hẳn là Tiểu Kỷ phải cười nhe răng
híp mắt mới đúng.
Buổi tối, Tiểu Kỷ và Hà Tuyết Chiêu dỗ Diệp Ôn Đường ngủ
xong, cô mới thở hắt ra: “Không kiếm tiền làm sao được, phải nghĩ cách nuôi sống
con a…”.
Dạ Kiếm Ly ở ngoài cửa nghe lén, ngẩn người ra, nghe được mấy
chữ mấu chốt “kiếm tiền”, “nuôi sống”, nhất thời hiểu ra: Hóa ra là người ta ngại
mình không có tiền!
Mỗ Dạ lập tức giận dỗi giống như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, tuy hắn
và Tuyết Chiêu lớn lên cùng nhau, nhưng hắn chỉ biết tiêu tiền thôi, trước giờ
đôi lúc Tiêu Kiến Nhân gửi bạc đến, không thì thỉnh thoảng hắn ghé thăm kho bạc
của đám tham quan, nhưng mà, hắn thật sự chưa đích thân kiếm tiền bao giờ…
Tôn nghiêm đàn ông bắt đầu thiêu đốt Dạ Kiếm Ly.
Thế nên, ngày hôm sau, Tiểu Kỷ ngủ dậy vươn vai vặn lưng rồi
mở cửa, lại thấy một tờ giấy rơi xuống.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, thấp giọng rủa một tiếng, vội
vàng quay về phòng khoác áo ngoài vào.
Tuy hành động có vẻ gấp rút vội vã, nhưng khóe miệng của Tiểu
Kỷ khẽ cong lên, gương mặt ngập tràn hạnh phúc không che giấu được.
Hà Tuyết Chiêu nhặt tờ giấy lên, cũng kinh ngạc nói không ra
lời: Tiểu sư đệ tâm cao khí ngạo của nàng, thế mà lại…
* * *
Ở bên này, đầu lông mày