
n thấy Hà Tuyết Chiêu cầm tay
Dạ Kiếm Ly vừa thổi vừa xoa.
Nói cô không ghen?
Chắc chắn là nói xạo!
Tiểu Kỷ nhướn lông mày, cúi người lắc eo cố tạo dáng mảnh
mai, “Chàng~ yêu~~~!”.
Cả Dạ Kiếm Ly và Hà Tuyết Chiêu đều nổi da gà, quay đầu lại
nhìn cô.
“Người ta đột nhiên thấy đau đầu quá à”, cô liếc mắt đưa
tình đến mức sắp lòi con ngươi ra ngoài luôn rồi.
Khóe miệng Dạ Kiếm Ly run rẩy, buồn cười mà phải nín nhịn
đúng là rất đau khổ, “Ách, để ta xem nàng thế nào…”.
“Kiếm Ly, đã hơn một năm không gặp, sư tỷ có rất nhiều chuyện
muốn nói với đệ”, Hà Tuyết Chiêu không hề tỏ ra yếu thế.
“Sư tỷ”, Dạ Kiếm Ly nghiêm túc nói: “Lần này ta về đây là để
dẫn nàng ấy về gặp mặt sư phụ”.
“Gặp sư phụ?”, vành mắt Hà Tuyết Chiêu đỏ hoe, “Đệ đã trưởng
thành, cưới vợ xong liền quên mất sư tỷ rồi…”.
“Sư tỷ…”, Dạ Kiếm Ly có chút lúng túng, “Sư phụ ông ấy đã trở
về chưa?”.
“Ở đây này!”.
…
“Ta muốn dẫn Tiểu Kỷ tới gặp ông ấy…”.
“Ta đã gặp rồi!”.
…
“Sư tỷ, tỷ có nghe thấy nãy giờ ai cứ nói xen vào không vậy?”.
Hà Tuyết Chiêu đờ đẫn chỉ chỉ ra sau lưng Dạ Kiếm Ly.
Phía sau là Tiểu Kỷ cùng một lão già cực kỳ bẩn ngồi hai bên
bàn, hai người trừng mắt cướp đoạt những món ăn mà Tiểu Kỷ vừa nấu, lão già vận
công phu gắp thức ăn, Tiểu Kỷ cũng không hề thua kém, hai đôi đũa đánh nhau loạn
xạ, chiến trường trên mặt bàn thê thảm đến mức không dám nhìn.
“Sư phụ!”, Dạ Kiếm Ly vui vẻ gọi.
Tiểu Kỷ đang đắc ý vì cướp được một miếng thịt mỡ từ tay lão
già, vừa nghe thấy Dạ Kiếm Ly gọi một tiếng như vậy, lập tức trợn trắng mắt,
suýt chút nữa nghẹn chết.
Lúc nãy, khi cô vặn eo vặn lưng làm dáng chọc tức Dạ Kiếm Ly
và Hà Tuyết Chiêu, không biết từ lúc nào đối diện bàn xuất hiện một lão già,
râu mép đầu tóc xốc xếch, vẻ mặt y hệt như quỷ đói, quần áo rách tung toé, đúng
tiêu chuẩn hình tượng trưởng lão Cái Bang. Lão già này không nói lời nào, thản
nhiên cầm đũa lên gắp đồ ăn, đây là đồ ăn cô tốn công tốn sức nấu nãy giờ mà!
Thế là cô cũng không nói lời nào, hai người càng đấu càng vui vẻ, càng đấu càng
có cảm giác đối phương không đơn giản, càng đấu càng… nổi lên cảm giác anh hùng
tiếc cho anh hùng.
Thế mà, đáng thương thay, hình tượng Tuyệt Địa tiên nhân tiên
phong đạo cốt trước giờ Tiểu Kỷ luôn ảo tưởng, hôm nay đã sụp đổ hoàn toàn.
Mà nói cũng phải, mấy năm nay đồ ăn Hà Tuyết Chiêu nấu khủng
bố như vậy, lão già nhìn như quỷ đói này không phải là Tuyệt Địa tiên nhân mới
là lạ.
“Sư phụ”, cô nịnh hót gọi theo.
Tuyệt Địa tiên nhân cười lên ha hả, miệng dính dầu mỡ, nhìn
sang Dạ Kiếm Ly, nói: “Đồ nhi ngoan, nha hoàn con dẫn đến, ta nhận!”.
…
Dạ Kiếm Ly hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay sắp bùng lửa giận
của Tiểu Kỷ, ôn hòa nói: “Sư phụ, con… Con muốn lấy ngọc bội của mẫu thân giao
cho nàng ấy”.
Tuyệt Địa tiên nhân đang ngậm một ngụm canh suýt chút nữa
phun ra ngoài, “Tiểu tử giỏi lắm, không hổ là con của cha mày, ngay cả mắt thẩm
mỹ cũng tệ y như nhau…”.
Tiểu Kỷ cười ngọt ngào như mật, “Sư phụ, nãy giờ ngài ăn có ngon
không?”.
Tuyệt Địa tiên nhân gật đầu, “Ngon lắm”.
“Con còn biết nấu nhiều món khác nữa…”.
“Chà, vậy con có biết nấu…”.
“Một ngày ba bữa, đủ dạng món ăn cho ngài…”.
Một khối ngọc bội lập tức bay vèo vào trong lòng bàn tay Tiểu
Kỷ, Tuyệt Địa tiên nhân cười híp mắt, nói: “Ta vừa nhìn đã biết con không phải
là đứa trẻ bình thường mà, thật là giỏi giang a”. (Ú: chúc mừng anh Dạ, anh đã
bị bán đứng vì đồ ăn ((: )
… Thế là hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã chớp mắt nhìn
nhau, sau đó cười rộ lên một cách gian xảo.
Chỉ còn Dạ Kiếm Ly và Hà Tuyết Chiêu đứng đờ ra đó đen mặt.
Hình dạng vuông vắn, sắc trắng như tuyết, không hề có một vết
xước nào.
Giơ lên trước ánh nắng mặt trời, tia sáng xuyên qua trong suốt,
xem ra là một khối ngọc bội tốt, chỉ có mỗi sợi dây đeo màu đỏ nay đã biến
thành màu đen, chắc là do tuổi đời của khối ngọc bội này đã cao, Tiểu Kỷ cảm thấy
không thể nào do Tuyệt Địa tiên nhân đâu.
Phía bên kia, thầy trò hai người đuổi cô ra ngoài xong,
không biết đang lén lén lút lút nói cái gì. Tiểu Kỷ núp phía sau cây đại thụ,
dùng sức rướn cổ vểnh tai.
“Bọn họ đang nói gì thế?”, đột nhiên có tiếng người bên cạnh.
“Không biết nữa”, Tiểu Kỷ thuận miệng đáp.
…
Cô giật mình nghiêng người nhìn sang, dáng vẻ Hà Tuyết Chiêu
cũng y hệt như cô, núp phía sau cây đại thụ, liều mạng rướn cổ.
Kẻ thù gặp mặt nhìn nhau “trìu mến”, tia lửa điện lại bắt đầu
nổ đùng đùng, rồi cả hai hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, động tác khoa trương
như thể hai kẻ bị bại liệt đang thi xem người ai vặn vẹo hơn.
“Này cô”, Hà Tuyết Chiêu đột nhiên mở miệng, “Quen sư đệ ta
bao lâu rồi?”.
“Cô nói chàng yêu của ta hả?”, Tiểu Kỷ không thèm để ý gương
mặt co giật của Hà Tuyết Chiêu, “Chắc là hai năm, sao?”.
“Mới có hai năm à?”, Hà Tuyết Chiêu cười vô sỉ, “Hai chúng
ta đã quen nhau hai mươi năm rồi”.
Tiểu Kỷ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, “Hai mươi năm cơ á, đây chẳng
phải là thanh mai trúc mã, sớm tối sống chung, tình cảm sâu đậm không ai sánh bằng
sao…”.
“Không sai”, Hà Tuyết Chiêu vui vẻ nói: