
chường của anh trai, vừa nhìn quanh phòng khách lộn xộn, còn có TV bị anh phá hỏng, cùng với tiếng mưa rơi liên
miên không dứt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên, cậu gọi –
“Chết tiệt!”
Cảnh Chi Giới giật nảy người, ngạc nhiên trợn mắt trừng cậu. “Em làm
sao!?” Anh giận trừng Thiếu Hoa, nhìn thấy Thiếu Hoa biểu tình cứng
ngắc, dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá anh.
“Này!” Thiếu Hoa tức giận, nói lắp bắp. “Thất… Thất tình… Có cái gì…
Sinh… sinh mạng rất đáng quý… Cái kia… Tự sát phải nói trước…”
Cảnh Chi Giới ngơ ngẩn, bỗng nhiên hiểu sợ hãi trong mắt Thiếu Hoa,
cậu sợ anh trai này của mình sẽ giống ba mẹ nghĩ luẩn quẩn. Một cảm giác ấm áp thấm nhuận tâm khảm, Thiếu Hoa đang lo cho anh trai này. Mặc dù
hành động của cậu quái đản, thích ngỗ nghịch lời anh, nhưng giờ phút này Cảnh Chi Giới chợt hiểu ra, em trai thương yêu anh.
Cảnh Chi Giới chấn lại tinh thần, ngồi thẳng, đoạt lấy đôi đũa trong
tay Thiếu Hoa. “Ai muốn chết? Làm ơn ~~” Anh thử ăn trứng tráng. “Anh
của em phải sống lâu trăm tuổi!”
“Hừ! Tai họa ngàn năm đó…” Cảnh Thiếu Hoa mắng.
Cảnh Chi Giới cười to, thực sự bại vì em trai mình.
~~***~~
Trước hôn lễ một đêm, vì sao lấp lánh, ánh trăng như bạc.
Úy Nhân Nhân lái xe về nhà thu dọn đồ đạc, cô bật toàn bộ đèn trong
nhà, vì chuẩn bị hôn lễ, gần đây hầu hết đều ở chỗ cha mình. Nhân Nhân
ném chìa khóa xuống, đi tới trước bể cá, khom người nhìn chăm chú bọn
cá, cô cho thức ăn vào, nhìn cá tranh giành thức ăn.
Ngày mai cô chính thức thành vợ Xa Chân Phàm, mà Cảnh Chi Giới trở
thành bí mật dưới đáy lòng cô. Ánh mắt Nhân Nhân tối sầm, đáng tiếc bọn
họ không có chụp ảnh chung để cô làm kỷ niệm.
Cô ngồi trước bể cá, nghiêng mặt dán vào bể cá lạnh như băng, cô nhắm mắt lại, lỗ tai nghe thấy tiếng máy lọc nước kêu re re. Cô trống rỗng
thở dài một hơi, chẳng bao giờ cảm giác tịch mịch như thế, bất đắc dĩ
như thế. Nhân Nhân cảm giác trong khoảng thời gian này, sau khi tách
khỏi tình yêu, cô thật giống như cũng trở thành một con cá, cô thật
giống như lắng xuống đáy biển rất đen rất sâu không có đáy, nhiệt tình
của cô bị chôn vùi, cô rất trống không, trống không đến nước mắt cũng
chảy không ra. Cô chết lặng, cố mà xã giao với Xa Chân Phàm. Cô biểu
hiện dửng dưng, ngay cả đám cưới cũng không mời bạn bè. Cô biểu hiện rất thờ ơ, vô cùng hợp tác, song trong lòng cô rất nhớ rất nhớ anh…
Nhớ anh quá… Nhớ quá. Nhân Nhân ôm chặt bể cá anh yêu mến, gương mặt
dán sít sao vào bể cá, phảng phất như vậy là có thể có chút liên lạc với anh, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Nhân Nhân xoay người đi mở cửa, nhìn qua khe cửa, cô thất thần. Người cô nhớ mong đang đứng ở ngoài cửa.
“Mở cửa!” Cảnh Chi Giới ngăn nhìn cô qua cửa sắt ngăn cách.
Kinh sợ với giọng nói gần như ra lệnh của anh, Nhân Nhân lặng một
giây mới nghiêng người kéo chốt mở, đẩy cửa sắt ra, bỗng hối hận, kéo
cửa sắt về
. Song anh giang tay ngăn trở cửa sắt, vượt qua xông tới. Thân hình cao
lớn như núi đứng vững trước cửa, ánh mắt lợi hại dưới đôi lông mi đen
dày nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của cô. Ánh đèn chiếu vào người anh, khuôn mặt u ám của anh xem ra có chút nguy hiểm.
Áo bó sát người tô điểm thêm đường cong rắn chắc cơ bắp của anh, đẹp
mắt khiến anh thoạt nhìn rất cởi mở, mà mái tóc đén hơi rối loạn của anh như màn đêm, cúi xuống nhìn cô với ánh mắt thâm tình nóng bỏng giống
như bàn là ủi nóng trái tim cô.
Căn phòng rất yên lặng, chỉ có tiếng rè rè của máy lọc nước trong bể cá, ánh đèn vàng nhạt trên trần bao phủ lấy bọn họ.
Xa cách gặp lại, Nhân Nhân bỗng nhiên không biết nói cái gì. Anh
cường thế ngăn chặn ở trước cửa, mày rậm dưới ánh mắt nhiệt tình làm
lông tơ cô dựng đứng, mà chân mày nhíu chặt của anh làm cô thấp thỏm, bờ vai rộng của anh, vóc người cường tráng cân xứng, đôi môi kiên nghị,
Nhân Nhân ngây ngốc nhìn người đàn ông mê người làm cô thần hồn điên
đảo, thất hồn lạc phách.
Cả người anh phát ra khí tức cùng lực nguy hiểm, khiến người ta tiêu
mất dũng khí nhìn xuyên qua ánh mắt, anh luôn làm cô khẩn trương, luôn
hại cô tim đập thình thịch, khi anh nhìn chăm chú, toàn thân cô nổi da
gà. Cô bối rối, cô cảm thấy khó thở, mà cô lại đáng chết biết rằng hết
thảy không là bởi vì sợ anh, mà là…
Nhân Nhân lui một bước, thở một hơi, mà là đáng chết là cô lại khát
vọng anh, cô sẽ phải lập gia đình, nhưng cô đáng chết là lại khát vọng
người đàn ông này, khát vọng anh ôm cô, khát vọng đến đau lòng, khát
vọng đến phình to ra, không bởi vì anh nhìn chăm chú mà đầu gối như nhũn ra, nhịp tim tăng tốc.
Mà anh không nói một câu, chẳng qua là nóng bỏng nhìn lại cô. Dùng
một loại tầm mắt nhiệt tình khát vọng tràn đầy dục vọng đánh giá cô, ánh mắt chuyên chú cường hãn kia thật giống như anh đã tiến vào trong cơ
thể cô, xuyên thấu thân thể mềm mại của cô. Anh nhìn kỹ cô, sau đó đưa
tay đẩy cánh cửa.
“Rầm” một tiếng, Nhân Nhân hô hấp rối loạn, cảm giác thế giới cô cố
gắng chống đỡ sụp đổ trong nháy mắt. Cô sợ mình không kìm nén được nhịp
tim, sợ nó bắn khỏi lồng ngực, sợ cái gì? Cô biết, cô sợ khiến chuyện