
…” Xa Chân Phàm phụ họa, giống như con vẹt nhắc lại lời
của cô. “Chính là thành ngu ngốc và mất điều khiển, ha ha ha… Nhân Nhân
vì tôi mà ngu ngốc mất kiểm soát, a” Anh ta tự cho là hài hước, nhưng
khóe mắt nữ phóng viên cùng Nhân Nhân rõ ràng co quắp.
Nữ phóng viên lại hỏi Nhân Nhân: “Như vậy, cô Úy vì anh Xa mà điên cuồng sao?”
Cảnh Chi Giới theo bản năng nắm chặt điều khiển, trái tim anh bỗng
dưng căng thẳng. Nhân Nhân bỗng nhiên im lặng không nói, Xa Chân Phàm
nhìn lại cô đợi cô trả lời.
Nhân Nhân bỗng nhiên cúi đầu, ánh mắt tránh khỏi ống kính. “Dĩ nhiên” Cô nói.
“Mẹ kiếp!” Duy chỉ một tiếng, Cảnh Chi Giới ném điều khiển vào TV,
tia lửa bất ngờ phát ra, màn hình vỡ tan. Yêu đúng là làm cho người ta
điên cuồng, cho dù là anh! Yêu làm cho người ta điên cuồng, anh giận đến nghĩ vặn gãy cổ Xa Chân Phàm!
Cô nói dối, anh biết. Cô tránh ống kính, anh biết cô chỉ vì anh mà điên cuồng! Cô nói dối!
~~***~~
Cách hôn lễ của Nhân Nhân càng gần, cuộc sống Cảnh Chi Giới lại càng rơi xuống. Ngoại trừ thỉnh thoảng đến Thập Phương, anh đều ở nhà đánh
giặc với món ăn. Anh ngủ rất ít, kể từ khi đập hỏng TV, anh đã không
thèm nhìn.
Mấy ngày này anh sưu tập tư liệu tập đoàn Song Tinh, vận dụng quan hệ của anh nắm được tình hình chung tổ chức tập đoàn. Song Tinh thua ở
nhân tài nghiên cứu kỹ thuật quá yếu, chất bán dẫn dạy chính là trang
thiết bị thay đổi từng ngày, bọn họ lại vẫn ở trạng thái cũ, đã quên tùy thời đổi mới kỹ thuật. Cảnh Chi Giới tra được ngay cả hạng mục chi tiết cổ đông Song Tinh, Xa thị giữ gần một nửa cổ phần, cũng khó trách Nhân
Nhân rất sợ không lấy chồng thì đắc tội với Xa Chân Phàm.
Vào một đêm trời mưa, anh tìm Cảnh Thiếu Hoa đến.
Muốn biết món trứng tráng Nhân Nhân làm được như thế nào, sợ rằng chỉ có em trai là hiểu rõ nhất.
Cảnh Thiếu Hoa vừa vào cửa, đã nhìn thấy TV bị đập vỡ kia.
“Ố ồ! Tại sao?” Cậu ta thấy kỳ quái. “Người nào đập?”
“Anh” Cảnh Chi Giới đóng kín cửa.
“Anh?” Sao có thể như vậy? Anh chính là người tỉnh táo gần như biến thành máu lạnh? “Anh sao lại “đánh trận” với TV chứ?”
“Khó chịu” Anh lười giải thích, Cảnh Thiếu Hoa nhìn quanh phòng khách, lại oa oa kêu không ngừng.
“Mẹ kiếp, anh xảy ra chuyện gì!?” Giấy tờ sách vở máy vi tính rải rác tán loạn, từ trước đến giờ anh luôn luôn thu dọn gọn gàng, hiện tại đầy giấy tờ trên mặt sàn. “Cá của anh đâu?” Cảnh Thiếu Hoa chỉ bể cá trống
rỗng kia. “Toàn bộ đám “Khinh người” đâu rồi?” Cậu không được tự nhiên
mà ngồi xuống, nhếch chân lên, nằm trên ghế sofa.
“Bảo em tới làm gì? Wow ~~ Hả” Cậu bỗng nhiên chụp lấy một tờ báo,
nhìn lên tin tức Nhân Nhân muốn kết hôn, cậu nhảy dựng lên kích động
trừng mắt với báo. “Con ngựa của anh muốn kết hôn?” Bỗng nhiên cậu cười
to, cười đến tê liệt ngã xuống ghế sofa, cười đến Cảnh Chi Giới vén tay
áo lên muốn bóp chết cậu. “Há há há ~~, em biết rồi, moa ha ha ha…” Cậu
rất có thiên phú cười trên nỗi đau của kẻ khác. “Mẹ kiếp, không trách
được anh lôi thôi thành như vậy, há há ~~” Cậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn
ông anh. “Đừng nói cho em anh lại thương tâm, anh lại không thiếu phụ
nữ…” Nhưng cậu bỗng nhiên im lặng, phát hiện ông anh của mình râu không
cạo, đầu tóc rối bời, ánh mắt tối tăm, cảm giác rất tang thương. Cảnh
Thiếu Hoa ném báo đi, nghiêm nghị run sợ mắng: “Chết tiệt! Anh thật đúng là thương tâm sao? Gặp quỷ!”
Cảnh Chi Giới không phủ nhận. “Em ngồi một lát, anh nấu đồ cho em ăn”
“Wow…” Mắt Cảnh Thiếu Hoa trừng thật to. “Anh muốn nấu đồ cho em ăn?” Thật hiếm lạ. “Anh bảo em tới vì nấu đồ cho em ăn!?” Tại sao, bỗng
nhiên vui vẻ thân thiện như vậy.
“Em giúp anh ăn thử thứ này…” Cảnh Chi Giới bước vào phòng bếp.
Thiếu Hoa hoang mang đợi một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên, cậu chợt ngồi dậy, lại là mùi vị này!? Chết tiệt ~~ Món trứng tráng! Anh tại sao lại
học Nhân Nhân!?
Cảnh Chi Giới bưng món ăn ra, trên bàn chất đầy giấy tờ, anh vung tay lên, quét toàn bộ đồ rơi xuống đất, dọn ra không gian để món ăn, Cảnh
Thiếu Hoa trừng mắt nhìn món ăn kia, oa a ~~ tại sao gần đây tất cả mọi
người đều món ăn cho cậu ăn?
“Ăn thử xem” Cảnh Chi Giới đưa đũa cho cậu. Thấy Cảnh Thiếu Hoa ăn, anh hỏi: “Sao? Giống không?”
Cảnh Thiếu Hoa nhăn mày. “Em lần trước ăn khen nhiều hơn!”
Cảnh Chi Giới ngồi xuống, bỗng nhiên rất mệt mỏi co quắp ngồi trên ghế sofa.
Cảnh Thiếu Hoa vừa ăn, vừa nghiêng mặt đánh giá anh trai. Cậu chưa
từng thấy anh trai có vẻ mặt ỉu xìu như vậy, cho tới nay cậu cũng rất
thần tượng bộ dạng của anh, nhưng, quái, cậu cảm giác anh trai hình như
là lạ.
Cảnh Thiếu Hoa cắn chiếc đũa, hỏi rõ: “Anh sao vậy?”
Tay phải Cảnh Chi Giới phủ lên trán, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Tuần sau cô sẽ phải kết hôn, món ăn này còn làm không được , rốt cuộc
vấn đề ở đâu? Cảnh Chi Giới tiếp xúc với G.B ở Mỹ, kế hoạch của anh cũng không thuận lợi, anh không sợ khó khăn, chẳng qua là chuyện này khó
giải quyết hơn anh tưởng tượng. Anh không lên tiếng, mệt mỏi im miệng
không nói.
Bộ dáng mệt mỏi trầm tĩnh của anh bỗng nhiên làm Cảnh Thiếu Hoa sợ
hãi, cậu đánh giá bộ dáng chán