
a cho em đi…” Kết quả anh muốn cô ở xích đu, sau đó anh phát hiện, Úy Nhân Nhân rất biết mua đồ, xích đu này quả nhiên vô cùng chắc chắn
bền dai.
Mà Nhân Nhân hy vọng có một ngày, không chỉ xích đu, cô có thể nhập
cư trái phép mình vào trong lòng anh, cô có thể trở thành nữ chủ nhân
trong tòa thành vững chắc của anh, vĩnh viễn ở chung một chỗ với anh.
Tổng tài tập đoàn Song Tinh báo qua cho người quản lý bảo Úy Nhân Nhân về nhà ăn tối.
Xe Mercedes chở Úy Nhân Nhân về nhà ở núi Dương Minh. Úy Sanh yêu cầu vô cùng cao với con gái, mỗi lần muốn gặp cha, Nhân Nhân cũng sẽ cố ý
ăn mặc rất thục nữ, rất đoan trang, làm cha hài lòng. Dĩ nhiên, loại
ngôn ngữ sắc bén thường ngày, tác phong hoạt bát to gan, cũng sẽ che
giấu.
Có khi, Nhân Nhân sẽ cảm thấy, ở trong mắt cha mình, luôn là biểu
diễn. Diễn một thục nữ rất cao nhã dịu dàng đoan trang, đơn giản mà nói
chính là thục nữ nhàm chán bị đè nén, nói chuyện nhỏ nhẹ, mỉm cười không lộ răng, dùng từ rất uyển chuyển, tốt nhất hỉ nộ ái ố cũng phải ưu nhã
thu vào trong, vậy là được rồi.
Úy Sanh lãnh đạo tập đoàn về chất bán dẫn, là xưởng lớn thứ hai ở Đài Loan. Lúc tuổi còn trẻ hô mưa gọi gió, tác phong làm việc cũng rất
cường hãn. Giờ đây ông cũng đã về già, thân thể dần dần suy yếu, tính
tình cường ngạnh vẫn không đổi, ông thích tất cả mọi người nghe ông, ở
nhà, ông chính là quốc vương.
“Tiểu thư” Người giúp việc giúp Nhân Nhân mở cửa, cũng cung kính giúp cô cởi áo khoác xuống. Đại sảnh rộng rãi sáng sủa gần một trăm mét
vuông, thư ký, trợ lý, người giúp việc của Úy Sanh, cứ theo lẽ thường là một bộ dạng phục tùng, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng, rất sợ làm sai
chuyện, bọn họ an tĩnh đi qua lại, không có tâm tình cá nhân. Một khi về tới đây, vẻ mặt Nhân Nhân cũng bất tri bất giác nghiêm túc cứng ngắc,
thân thể khẽ căng thẳng. Đáng sợ, cha cô luôn làm cho cô cảm giác rất
đáng sợ.
“Nhân Nhân” Úy Sanh ngồi trên ghế sa lon da thuộc mười người ngồi được hình dạng chữ L gọi cô, ông đang ngậm xì gà.
Nhân Nhân xoay người nhìn cha, cô ưu nhã ngoan ngoãn mỉm cười đón nhận trước.
“Ba” Nhân Nhân mặc âu phục tuyết trắng trang nhã, tóc dài chỉnh tề
búi sau gáy, cô chậm rãi ngồi xuống bằng tư thế ưu nhã, không quên có
khí chất thăm hỏi cha. “Ba gần đây có khỏe không ạ?”
Úy Sanh mặc áo choàng dài ông yêu thích nhất hắc, ánh mắt lợi hại
đánh giá cô. “Ta nghe nói… Con có bạn trai cố định, ta mấy lần gọi điện
thoại đến nhà con, đã muộn mà điện thoại cũng không có ai bắt mắt” Ông
nghi Nhân Nhân ở chung với ai đó.
Cô thường qua đêm ở nhà Cảnh Chi Giới, Nhân Nhân nhỏ giọng mà hời hợt trả lời: “Không có, gần đây công ty có mấy người dự án nên phải bận
rộn, con thường đến chỗ Hà Phi, quá muộn thì ở lại chỗ cậu ấy…”
Quản gia nơm nớp lo sợ dâng trà lên, Úy Sanh hít một hơi xì gà nữa
rồi phun ra, trong giọng nói có uy nghiêm chân thật đáng tin. “Ta hy
vọng con gái của ta là cô gái có giáo dưỡng không tùy tiện u mê, con còn chưa lập gia đình, một mình ở bên ngoài, làm gì cũng phải suy nghĩ đến
danh tiếng của mình”
Nhân Nhân rất nghe lời mà gật đầu. “Con biết rồi, thưa ba”
“Nhân Nhân!” Cửa trước xuất hiện một thiếu phụ, thiếu phụ mặc áo
khoác lông mềm, trên cổ đeo một vòng kim cương. Bên cạnh bà đi theo một
người đàn ông trung niên đeo kính cao gầy, mặc âu phục màu cà phê. Vừa
nhìn thấy hai người này, Nhân Nhân lại đau đầu nhức óc, nhưng cô vẫn lễ
phép mỉm cười chào hỏi.
“Dì Huệ, anh Xa” Một vị là mẹ kế của cô, một vị là người theo đuổi cô e sợ tránh không kịp. Hết lần này tới lần khác người này theo đuổi hợp
tác với công ty cha cô, cô không thể đắc tội.
Nhân Nhân cầu nguyện Xa Chân Phàm thức thời ngồi xa một chút, bởi vì
lời nói của anh ta nhàm chán đến có thể ghi vào kỷ lục Guiness; nhưng
anh ta không thức thời nhận rõ được trình độ “trác tuyệt” kia, mặc dù Úy Nhân Nhân biểu hiện lãnh đạm, biểu tình của anh ta vẫn vui mừng ngồi
xuống bên cạnh Nhân Nhân.
Anh ta theo đuổi Nhân Nhân đã hai năm, đó quả thực là cơn ác mộng của Úy Nhân Nhân. Vì anh ta, Nhân Nhân ba lần đổi số điện thoại di động,
nhưng cha cô lại bán đứng cô. Bởi vì anh ta, Nhân Nhân thậm chí phải
uống thuốc giảm stress và thuốc an thần, đơn giản là nói chuyện với anh
ta quả thực có thể buồn chết người.
Dì Huệ giúp Úy Sanh xoa bóp bả vai, cố ý kéo gần khoảng cách của Xa
Chân Phàm và Nhân Nhân. “Nhân Nhân, cậu Xa đặc biệt tới thăm con, nghe
nói con đang hẹn hò với người không thuộc giới thượng lưu, con như vậy
sao được, muốn tìm chồng thì phải tìm người có điều kiện như cậu Xa,
nhân phẩm tốt, vừa ôn nhu, nói chuyện lại khôi hài”
Gặp quỷ, anh ta nói chuyện khôi hài, vậy những người khác nói chuyện
chính là sét đánh. Vẻ mặt Nhân Nhân cứng ngắc, mỉm cười có lệ nói một
câu: “Việc này… Con còn chưa muốn lập gia đình”
Xa Chân Phàm “A” một tiếng. “Còn chưa tìm được đối tượng sao? Anh có cơ hội rồi, ngày mai đưa em đi xem phim nhé? A…”
Nhân Nhân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, quay đầu mỉm cười với anh ta. “Cám ơn, tôi không có phim gì đặc biệt muốn xem”
“A, vậy anh đưa em đi uống