Disneyland 1972 Love the old s
Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324463

Bình chọn: 8.00/10/446 lượt.

ân Nhân ngửi được mùi thơm của bơ, cô mở mắt ra, ngồi dậy.

Bàn ăn được bưng tới, đặt trên đùi cô. Bánh mì nướng quệt bơ lần lượt đặt trước mặt, cô thất thần, mờ mịt nhìn thức ăn, có chút không thể tin được.

Cảnh Chi Giới ngồi xuống mép giường, nhìn cô, đưa cà phê tới trước

mặt cô. Anh nhìn ánh mắt mê võng của cô, giống như đối đãi với đứa trẻ,

cưng chiều cười với cô, cô cảm giác nụ cười hòa tan cô hoàn toàn.

“Ăn đi, anh nghĩ em đói bụng”

Lần đầu tiên nhìn thấy một mặt ôn nhu như thế của anh, không, lần thứ hai, lần tranh chấp trên đường kia, anh cũng ngồi xổm xuống giúp cô đi

giày đó thôi.

Nhân Nhân nhận lấy cà phê, liếc anh một cái. Anh bỗng nhiên ôn nhu

như vậy, ngược lại làm cô có chút không biết làm sao. Mùi thơm của bơ

nhanh chóng khiến cô có cảm giác muốn ăn, Nhân Nhân cầm lấy bánh mì

nướng cắn một miếng, phát hiện Cảnh Chi Giới nhìn cô, cô có chút lúng

túng.

“Hey, anh nhìn em như vậy, em làm sao ăn được? Anh không ăn sao?”

Anh nâng một cốc cà phê khác lên. “Em ăn đi, buổi sáng anh chỉ uống cà phê”

Nhân Nhân trừng mắt nhìn anh. “Anh không ăn trước chút gì làm ấm dạ

dày đã uống cà phê, như vậy không tốt đó ~~” Cô xé một mảnh bánh mì

nướng nhét vào trong miệng anh, anh ngạc nhiên, không thể làm gì khác

hơn là nuốt vào. Cô cười, anh cúi người, không nhịn được hôn cô.

Hơi thở nóng bỏng, đôi môi ấm áp, Nhân Nhân cảm thấy đây là buổi sáng hạnh phúc nhất cuộc đời này.

Tình nhân hoàn mỹ ôn nhu, bánh mì nướng hoàn mỹ, tia nắng đẹp hoàn mỹ ấm áp phủ lên hai người bọn họ.

Nhân Nhân cảm giác buổi sáng này trái tim bọn họ cũng thân mật đến

hoàn mỹ, anh che chở cô, yêu thương cưng chiều cô dưới ánh nắng ban mai.

~~***~~

Cảnh Chi Giới và Úy Nhân Nhân bắt đầu hình thức quan hệ qua lại giữa

những người yêu nhau, bất đồng duy nhất chính là — hình thức này hoàn

toàn điên đảo với những kinh nghiệm trước kia của Nhân Nhân!

Cô nhớ anh, gọi điện thoại trước luôn là cô. Cô muốn gặp anh, đề nghị muốn ước hẹn cũng là cô. Cô thử qua bị động một chút, kích thích cho

anh tích cực một chút, nhưng việc này vô dụng với Cảnh Chi Giới, cô phát hiện nếu như cô không đủ chủ động, anh có thể biến mất liên tục mấy

ngày.

Úy Nhân Nhân không thích mình như vậy, nhưng cô bắt đầu hiểu được cái gì gọi kìm lòng không được.

Dĩ nhiên, Cảnh Chi Giới cũng không phải là hoàn toàn không có thỏa hiệp nhượng bộ hoặc thay đổi.

Sau khi biết Úy Nhân Nhân, Cảnh Chi Giới thường cau mày, bọn họ đi

dạo chợ hoa, cô liền mua một gốc cây anh đào nói muốn đặt lên sân thượng nhà anh, cô cho là nhà anh quá lạnh lẽo, cô nháy mắt lấy ánh mắt nói

với cô, chờ cây anh đào nhỏ trưởng thành thành cây anh đào lớn, bọn họ

có thể uống cà phê dưới gốc anh đào.

Bọn họ đi dạo xa, cô thế nhưng lại mua một tấm thảm Ba Tư màu xanh nhạt của một thương hiệu nổi tiếng.

Anh ra sức lắc đầu. “Đừng nói cho anh em lại muốn làm…”

Cô cười ha ha, ôm cánh tay anh, cố ý làm nũng. “Honey à…” Ánh mắt

thông minh của cô lại đang nháy nháy mắt với anh. “Sàn nhà anh quá lạnh, nên trải một tấm thảm!”

“Đúng vậy, đúng vậy, thảm này được dệt thủ công, ở Đài Loan chưa có đến vài tấm…” Nhân viên cửa hàng hát đệm.

Cảnh Chi Giới vẫn lắc đầu, cô cong cong khóe môi, kiễng mũi chân nói

mấy câu bên tai anh, anh bật cười, kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, còn giả

bộ đứng đắn ho khan vài tiếng; cô cười ha ha, vòng tay qua ôm eo anh.

Nhân viên cửa hàng không giải thích được nhìn hai người bọn họ, không biết cô nói cái gì.

Kết quả Nhân Nhân thành công nhập cư trá

i phép tấm thảm tuyệt đẹp kia đến sàn nhà màu bạc lạnh như băng của Cảnh Chi Giới, bởi vì cô giảo hoạt ghé vào lỗ tai anh thổi khí: “Em muốn

“Yêu” anh trên tấm thảm…” Bé con dưới 18 không hiểu đề nghị bịt mắt lại

a~

Không chỉ thảm, Úy Nhân Nhân còn thành công nhập cư trái phép rất

nhiều đồ, từng cái từng cái từ từ chiếm lĩnh địa bàn của anh. Có áo

khoác cô quên mang đi, kem dưỡng da SK2 của cô, khăn tắm của cô, nước

hoa Chanel của cô, tất chân của cô, toàn bộ bột ngũ cốc lúa mạch cô

thích ăn, thậm chí ngay cả chăn tơ tằm của cô, đồ cô nhập cư trái phép

vào nhà anh càng ngày càng khổng lồ, hành vi của cô cũng càng lúc càng

lớn mật, cô thậm chí tự chủ trương đặt hai chiếc xích đu trên sân thượng nhà anh, anh vì thế mà cáu kỉnh một hồi, cô cười hắc hắc ngồi trên xích đu đong đưa a đong đưa, chơi xấu giả bộ ngốc với anh.

“Anh bây giờ không biết nó thật là tốt, chờ anh già rồi, ngồi trên

đây đong đưa đong đưa, anh cũng cảm thấy tiêu dao biết bao. Chúng ta có

thể pha cà phê ở chỗ này, khi đó cây anh đào cũng rất lớn…” Cây anh đào

bên cạnh xích đu nhìn không chịu thua kém như vậy, còn có một bộ dạng rũ xuống đầu gối cô, dáng điệu rất đáng thương.

Anh rất muốn tiếp tục tức giận, nhưng bộ dáng cô chơi xấu quá khả ái, khiến cơn tức của anh bay đi đâu hết. Cuối cùng anh không thể làm gì

khác hơn là nhướn lông mày nói: “Thật tốt tốt, xích đu cũng mua, xem như em lợi hại, anh muốn trừng phạt em!”

Anh ra vẻ hung ác, vươn ma trảo ra đột kích cô trên xích đu, cô kinh sợ thét chói tai, rất phối hợp làm bộ sợ hãi.

“Th