
ện gì. Nhưng hôm nay, lời nói còn văng vẳng bên tai, sư đệ đã....
Khụ, nếu như ngày khác sư phụ xuất quan, vừa nhìn thấy sư huynh vẫn còn tay
chân đầy đủ đứng đó, mà sư đệ thì thần hồn chia lìa, hài cốt khó tìm... Việc
này, đệ nói xem sư huynh làm sao chịu nổi."
Nhưng thái độ của Phàn Thiếu Hoàng không hề hòa
hoãn bởi vì lời nói này "Dối trá!"
Tựa như Phàn Thiếu Cảnh cũng sớm đã đoán được hắn
sẽ nói như thế, nên lập tức liền cười nói "Sư đệ, huynh và đệ sẽ hợp sức
phá trận, có dễ dàng hơn chút nào hay không?"
Phàn Thiếu Hoàng tuyệt vọng "Ngu xuẩn! Lúc
huynh đi vào không thấy rõ trận thức sao?"
"Éc" Lúc đầu Phàn Thiếu Cảnh chỉ lo tập
trung chuẩn bị xuất hồn. Hắn cũng không ngu ngốc, trong lòng biết chắc Xảo Nhi
nhất định sẽ thay đổi vị trí mắt trận. Còn có cương thi mắt xanh ở đây, căn bản
hắn sẽ không thể nào cản được Xảo Nhi để tìm ra mắt trận. Đến gần thì sợ bị Xảo
Nhi và cương thi mắt xanh phát giác. Cho nên hắn cứ một mực chờ Xảo Nhi sơ hở
lúc đổi lại trận... Lúc này hắn mới bắt đầu đánh giá lại trận thức.
Cương thi mắt xanh hồn nhiên không phát hiện ra
nguy hiểm đang đến gần. Tối hôm đó, nó mang Xảo Nhi về nhà gỗ, bày trận thất
tinh, mang yêu khí trong người Phàn Thiếu Hoàng từng thu nạp chuyển hết qua
người cô.
Xảo Nhi cũng thất kinh. Trong đầu cô lập tức hiện
lên sự kiện Phàn Thiếu Hoàng cho mèo bú sữa. Cương thi mắt xanh trấn an
"Yên tâm đi, những thứ yêu pháp này đã được hắn tinh lọc, lại được anh lọc
lại, đã sạch sẽ."
Yêu lực dồi dào mãnh liệt đi vào cơ thể, Xảo Nhi
chỉ lẳng lặng nhét nó vào trong hồn. Cương thi mắt xanh ngồi bên cạnh yên lặng
bảo vệ. Tuy Xảo Nhi có công lực của Phàn Thiếu Cảnh, nhưng lại không có kinh
nghiệm bằng họ. Lần này hấp thụ yêu lực cô cũng không dám khinh thường, chỉ
đành phải từ từ tiếp nhận. Tất nhiên cương thi mắt xanh không vội, đến khi sắc
trời dần sáng, mặt trời nhô lên từ phía đông, một tia sáng xuyên qua khe hở của
ngôi nhà gỗ.
Vết thương của nó đã không còn đau nữa, lại bắt
đầu si mê ánh sáng màu vàng ấm áp này. Nó kiềm lòng không đậu, duỗi tay ra, cẩn
thận thăm dò tỉ mỉ. Nhưng năm ngón tay không thể chạm đến được. Ánh sáng màu
vàng rực rỡ như lửa đỏ hồng liên, cơn đau đớn kịch liệt từ ngón tay chảy vào
thân thể. Trải qua nhiệt độ như thế tay của nó bắt đầu biến thành màu đen, mùi
khét tản ra. Nó sợ Xảo Nhi ngửi thấy nên vội vàng rút tay về.
Sinh vật của bóng đêm vĩnh viễn không thể đắm
chìm dưới ánh mặt trời. Lời nguyền đến từ ngọn nguồn huyết mạch, từ này về sau,
tất cả Bạt đều chỉ có thể ở trong bóng tối, thần linh không nhớ đến, vạn vật
đều bài xích.
Nó lẳng lặng ngồi yên, bàn tay bị bỏng đột nhiên
bị nắm lấy. Nó xoay người nhìn thấy Xảo Nhi. Xảo Nhi mỉm cười nắm tay của nó,
lần nữa lại đưa về phía tia nắng kia. Tia nắng vàng dừng lại trong mu bàn tay
cô, lòng bàn tay truyền đến quang cảm vô cùng nhạt.
"Ấm áp rồi! Nhưng lúc nhìn thẳng sẽ rất chói
mắt." Một tay khác của Xảo Nhi viết chữ trong lòng bàn tay nó "Thật
ra thì ở chung với anh đã lâu, cảm thấy rằng nó cũng chẳng còn đẹp đẽ gì
nữa."
Cương thi mắt xanh thu tay lại, ôm cô thật chặt
rút vào trong quan tài, không nhìn ánh nắng kia nữa "Trước kia anh chỉ có
một mình. Sau này có em, anh cảm thấy em có thể chơi đùa thật tốt. Sau đó em
lại học viết chữ, anh cảm thấy có người trò chuyện thật tốt. Nhưng bây
giờ..."
Xảo Nhi kề mặt cọ cọ với mặt nó, vẫn viết chữ
"Không phải là anh vẫn muốn sống ư? Hiện tại anh đã sống lại. Cho nên anh
sẽ có hi vọng, cho nên anh sẽ phát hiện anh vẫn còn rất nhiều thứ mong muốn mà
không được. Thật ra thì sống, chính là đạt được khát vọng hoặc là thất vọng hết
lần này đến lần khác."
Một lúc lâu sau cương thi mắt xanh cũng cọ cọ lại
mặt của cô "Em đọc rất nhiều sách, nói chuyện cũng bắt đầu có vẻ nho nhã
rồi."
Xảo Nhi trở tay đánh nó "Ai bảo anh dốt
nát!"
Cương thi mắt xanh để mặc cho cô đánh. Trong lúc
hai người đùa giỡn thì trời đã sáng từ lâu.
Còn trong trận, hai người kia lại không quá hài
hòa "Nếu trong vòng ba ngày huynh không thể trở về, cơ thể của huynh sẽ
chết."
"Nếu thật như thế thì cũng là định mệnh. Có
thể ở nơi này hầu bên sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn, cũng coi như là trả được
ân tình cho sư tôn."
"Thối quá! Ông già chỉ cần chết một đứa con
trai thôi. Cũng bởi tên ngu ngốc như huynh, ông mới chết cả hai đứa."
"Sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn, rốt cuộc đệ
cũng chịu thừa nhận sư huynh đây là huynh trưởng của đệ rồi sao?"
"Nằm mơ đi! Làm sao tôi lại có tên sư huynh
ngu xuẩn như vậy!"
"Sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn, dùng hai
chữ ngu xuẩn để hình dung sư huynh của mình là một việc rất vô lễ."
"Mẹ kiếp!"
Lại yên lặng rất lâu.
"Ông già thật bảo huynh đến chăm sóc tôi
sao?" Trong giọng nói tràn đầy nẻ nửa tin nửa ngờ.
"Sư đệ bị trục xuất khỏi sư môn, cho đến bây
giờ điều sư tôn quan tâm nhất không phải là Thúy Vi Sơn, mà là đệ."
Lại yên lặng rất lâu, giọng Phàn Thiếu Hoàng lạnh
như băng "Huynh có thể đừng hở chút là nói đến việc tôi bị trục xuất khỏi
sư môn không?"
Giọng nói Phàn Thiếu C