
chăm sóc em, nhưng
Cố Ngôn Chi nói sẽ thay anh chăm sóc em.”
Vương An An cố gắng
cười một cái, thật ra thì nếu có Uông Uông giúp cô cảm thấy không có
phiền phức gì, nhưng cô không muốn làm cho Uông Uông nhìn thấy dáng vẻ
yếu ớt thật sự của mình.
Cô liền ôm lấy Uông Uông, yên tĩnh nghe
nhịp tim của anh, gần đây làm kiểm tra cũng thuận lợi, không có gì bất
ngờ xảy ra, sáng ngày kia cô có thể xuất viện, trước kia cô cảm thấy
mình xui xẻo, nhưung bây giờ cô quả thật mình giống như trúng độc đắc
vậy.
Chỉ là nếu thật sự có thể, cô muốn Uông Uông có thể đưa
mình về, nhưng Cố Ngôn Chi đã sớm sắp xếp, cho nên bây giờ cô chỉ có thể quý trọng những lần khó khăn lắm mới có thể gặp Uông Uông.
Thật
ra thì thời gian qua cô không có kiên cường như vậy, có lúc đau muốn
khóc, nửa đêm ngủ không ngon, cổ mệt như muốn đứt rời, nhưng không có
người thân bên cạnh, cô không biết tìm ai để bày tỏ.
Cô nhỏ giọng nói cảm nhận của mình với Uông Uông.
Uông Uông yên tĩnh nghe, thỉnh thoảng vuốt ve tóc cô, nói những lời tâm tình vào tai cô, dỗ cô như dỗ trẻ.
Vương An An cảm thấy vô cùng yên tâm, cô thật sự không cần Uông Uông làm gì
cả, chỉ cần Uông Uông yên lặng như vậy là cô cảm thấy tốt rồi.
Nhưng thời gian thăm bệnh buổi tối trôi qua rất nhanh, Vương An An không thể đưa Uông Uông ra ngoài.
Ngày hôm sau gặp lại là Cố Ngôn Chi, hai người kiểm tra xong làm thủ tục ra viện.
Lần này Cố Ngôn Chi cũng không nói nhiều, xách đồ giúp Vương An An. Có chút trái cây chưa ăn hết, Vương An An vội chia cho bệnh nhân trong phòng,
trước khi đi chị gái cùng phòng còn đưa cô phương thức liên lạc, nói
rảnh rỗi thì gặp nhau nói chuyện phiếm.
Chờ Cố Ngôn Chi cầm
hành lý của cô đi ra, cô phấn khích giống như học sinh, nhưng phải uống
rất nhiều loại thuốc, cô sợ mình quên mất, còn ghi lại vào giấy.
Trên đường đi, bởi vì Cố Ngôn Chi ngồi bên cạnh, Vương An An không biết lấy
lòng anh như thế nào, chỉ là Cố Ngôn Chi bây giờ có chút là lạ, gần đây
cô luôn cảm thấy Cố Ngôn Chi không giống trước đây, không thể nói là dịu dàng, nhưng với cô như vậy tuyệt đối là tốt rồi.
Chính là nhiều lúc trông Cố Ngôn Chi như đang có tâm sự.
Sau khi đến nhà cô, Cố Ngôn Chi rất tự nhiên xách hành lý của cô lên nhà,
cái gọi là trước lạ sau quen, lần này Cố Ngôn Chi đến nhà, cũng không
cần cô đón tiếp, cha mẹ cô đã coi Cố Ngôn Chi là khách quý mà tiếp đón
rồi.
Sau khi biết Vương An An làm một cuộc tiểu phẫu, cha mẹ
Vương An An sợ hết hồn, vừa nói vừa mắng, khiến Vương An An ngu cả
người.
Cuối cùng vẫn là nể mặt Cố Ngôn Chi, cha mẹ cô mới tha thứ cho cô.
Nhưng Vương An An có thể thấy, cha mẹ cô tuy tức giận cô lừa gạt bọn họ,
nhưng rất hài lòng với Cố Ngôn Chi, cảm thấy Cố Ngôn Chi không tệ, vừa
giúp liên lạc bệnh viện, còn chăm sóc cô, đúng thật vừa ổn thoả vừa vững vàng.
Cố Ngôn Chi cũng để mặt mũi cho cha mẹ cô, ba ngoài ở đó thổi phồng nhau.
Vương An An về phòng cất đồ, lúc quay ra thấy cha mẹ cô đang thảo luận với Cố Ngôn Chi về hành trình tuần trăng mật…
Ngay lập tức cô há hốc mồm, cha mẹ cô vẫn đang tiếp tục nói: “Ôi chao, Vương An An nhà dì là dân mù đường, cháu đừng cho nó ra nước ngoài lại không
về được, vui chơi trong nước là được rồi, hơn nữa còn phải ngồi bao
nhiêu máy bay, quá nguy hiểm. . . . . ."
Cố Ngôn Chi xấu hổ trả
lời : "Đại khái bọn cháu ngồi tàu biển du lịch vòng quanh thế giới, nếu
như sức khoẻ An An không có vấn đề, cháu muốn đưa cô ấy đi.”
Vương An An thật không ngờ, Cố Ngôn Chi đâu phải người có thể nói mấy câu
kiểu đó, nhưng những lời đó lừa được cha mẹ cô thật sao?
Lại còn du lịch vòng quanh thế giới nữa?
Lúc đó cô rảnh rỗi nói với Uông Uông mấy chuyện đó, nhưng…. vừa mới phẫu
thuật xong đã đi sao? Hơn nữa còn công việc của Cố Ngôn Chi, cũng không
phải mình Uông Uông đi cùng cô…
Cô bối rối, không tự nhiên đối
diện với ánh mắt của Cố Ngôn Chi, ánh Cố Ngôn Chi mắt đó vẫn nhàn nhạt
như cũ, nhưng nét mặt không giống như vậy, vẫn xấu hổ và thâm trầm,
giống như chàng trai si tình đang đơn phương vậy.
Vương An An
trong lòng khẽ run, sợ mình tiếp tục ảo tưởng, liền trốn nhanh vào phòng ngủ, loáng thoáng nghe thấy mẹ cô đang giữ Cố Ngôn Chi lại ăn cơm.
Một lát sau, mẹ cô đẩy cửa phòng ngủ, đi tới bên cạnh nói thầm với cô, ý là hôm nay cô làm sao, bình thường năng động hoạt bát như vậy, sao hôm nay không có ra ngoài với Cố Ngôn Chi, nói xong còn giục cô ra ngoài đi nấu cơm với Cố Ngôn Chi.
Vương An An lúc này mới biết Cố Ngôn Chi muốn tự mình xuống bếp nấu ăn, người đã ở bếp chuẩn bị từ lúc nào.
Lúc cô nhanh chóng chạy tới, đã thấy Cố Ngôn Chi đang rửa rau.
Vương An An thấp thỏm đi tới, cuộn tay áo lên, nhưng tay chưa kịp sờ vào
nước, Cố Ngôn Chi đã ngăn cản cô, chỉ huy: “Tìm giúp anh đồ gia vị.”
Vương An An đâu có không biết xấu hổ mà để Cố Ngôn Chi rửa rau, bây giờ đã
vào đông, phòng bếp nhà cô ngay ngoài ban công, nước rất lạnh.
Cô liền cướp lời, “Để tôi rửa rau cho, tôi đã bảo mẹ mình nhiều lần, nhưng bà nhất định khong chịu, năm nào đến mùa này nước đều lạnh cóng… Anh