
không chịu được đâu…”
Cố Ngôn Chi mặc kệ nói: “Không sao… Ngày mai anh tìm người sửa bếp cho dì, ít nhất cũng nên cải tạo đường nước.”
Vương An An lờ mờ phát hiện ra, lúc cô nói những lời kia chỉ là để Cố Ngôn
Chi không cần phải vào bếp giúp cô, bây giờ nghe Cố Ngôn Chi nói những
lời này, cô rất muốn xin lỗi, cô luôn cảm thấy kể từ khi phẫu thuật, anh luôn có hành động kỳ lạ.
Cô không nhịn được hỏi "Anh… Anh không có chuyện gì chứ?”
Cố Ngôn Chi nghiêng đầu, rất nhanh để thức ăn đang tỏa hương ngào ngạt lên trên thớt.
Vương An An thấy Cố Ngôn Chi im lặng, do dự chốc lát mới nhỏ giọng hỏi anh:
"Này Cố Ngôn Chi, những lời vừa rồi anh nói, là nói chơi hay nói thật
đó?”
"Là thật ."
Vương An An kinh hãi há hốc miệng, Cố
Ngôn Chi bị làm sao vậy, cô cảm thấy rất kỳ lạ, theo bản năng hỏi lại:
“Nhưng… nhưng sau này anh có bạn gái thì phải làm sao, anh thật sự muốn
kết hôn với tôi sao?”
Dường như chỉ sợ Cố Ngôn Chi không hiểu,
cô vội vàng nói: “Có phải anh để ý tôi và Uông Uông không? Thật ra đúng
là rất khó xử, nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông rồi, làm người không thể
quá ích kỷ… huống chi anh giúp tôi như vậy…. cho nên sau này nếu tôi và
Uông Uông vẫn còn… Anh còn phải lấy vợ nữa, tôi và Uông Uông cũng sẽ
kiềm chế hành động của mình ….”
Trong lúc Vương An An nói chuyện, Cố Ngôn Chi đã tìm thấy chảo rán và gia vị.
Sau khi dầu nóng, món ăn bắt đầu được cho vào đảo đều.
Cố Ngôn Chi nấu ăn rất tự nhiên, Vương An An cũng không quấy rầy Cố Ngôn
Chi nữa, vội vàng tìm cái mâm để đồ ăn giúp Cố Ngôn Chi.
Lúc cô
còn đang nghĩ xem có phải Cố Ngôn Chi nói chơi hay không, ai biết chỉ
mới có vài này mà Cố Ngôn Chi lại thay đổi thành thế này, dáng vẻ này
giống như muốn lặp tức đặt ngay phòng ở khách sạn vậy.
Cha mẹ cô
đã sớm ưng Cố Ngôn Chi rồi, kể từ sau hôm đó, Cố Ngôn Chi giúp họ làm
gian bếp mới, anh cũng tìm người lắp đặt máy hút khói trong bếp, vốn dĩ
phòng bếp rất nhỏ, cần phải suy nghỉ nên làm thế nào, bây giờ thì không
cần nữa.
Bàn trong phòng bếp cũng là do mẹ Vương An An chọn, kiểu dáng màu sắc cũng rất hài hoà, xem kiểu mẫu nếu ưng mới bắt đầu.
Hơn nữa bất kể hai người hỏi giá cả người bán cũng không chịu nói, chỉ để bọn họ lựa chọn.
Điều này khiến cho Vương An An rất khó xử, cô không muốn chiếm tiện nghi của Cố Ngôn Chi, lần nào cô cũng cảm thấy mình giống như đang chiếm tiện
nghi của anh ta, cho nên cô phải tranh luận với mẹ cô một phen tại sao
phải làm căn bếp cao cấp thế kia, quả thật chính là ngựa tốt phối yên
tồi, lãng phí tinh hoa.
Hiện giờ Cố Ngôn Chi chủ động đưa ra
chuyện kết hôn, vẫn tôn trọng thái độ của bọn họ như vậy, nói rằng mẹ
anh qua đời sớm, cha lại nằm liệt giường, cho nên tất cả đều nghe lời
cha mẹ Vương An An.
Nghe thấy vậy, cha mẹ Vương An An liền mặt mày hớn hở, cảm thấy sao Cố Ngôn Chi lại khéo hiểu lòng người đến như vậy.
Ngược lại Vương An An càng ngày càng cảm thấy giống như đang nằm mơ, không
hiểu sao mình lại cũng Cố Ngôn Chi kết hôn, hơn nữa còn mau mau chọn
ngày.
Cô luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, một người thái
độ luôn tuân theo quy luật, làm gì giống như Cố Ngôn Chi bây giờ, một
lúc thì thế này, một lúc thì thế kia.
Vương An An cảm thấy kỳ lạ, len lén hỏi Thời Cẩn, cô đang nghĩ có phải do vị hôn thê lần trước của
Cố Ngôn Chi gây chuyện, cho nên anh mất niềm tin vào chuyện tình hôn
nhân rồi hay sao.
Thời Cẩn khó xử nhìn cô, nói: “Cô Vương, Cố tổng đưa cho cô, bất kể là mục đích gì, cô chỉ cần đón nhận là được rồi.”
Vương An An không hiểu ý của Thời Cẩn, trong khoảng thời gian này, không hiểu sao người cô không tốt như lúc trước phẫu thuật, rõ ràng lúc nhập viện
mặt mũi còn hồng hào, tuy lúc ăn uống hay nói chuyện có chút khó khăn,
nhưng cô đã hỏi bác ngượng ngùng sỹ ngay lúc đó, họ chỉ nói do vừa mới
phẫu thuật xong, cô cũng không để ý, cảm thấy để một thời gian nữa sẽ
giảm bớt, nhưng bây dờ không hiểu tại sao cô lại có chút nghi ngờ, mỗi
lần nuốt xuống, trong cổ họng dường như có gì đó ngăn cản, lại hơi hơi
đau.
Cô lo lắng không biết liệu đây có phải là di chứng sau phẫu thuật hay không.
Chỉ là Cố Ngôn Chi đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô cũng không muốn làm phiền Cố Ngôn Chi hơn nữa, hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng không giải thích rõ ràng với cô, sau khi gặp Cố Ngôn Chi lại cảm thấy kỳ cục, cô liền tìm một bệnh
viện gần đó kiểm tra một chút xem có vấn đề gì hay không.
Sau
khi bác sỹ hỏi qua tình hình của cô, sắc mặt dường như không tốt lắm,
nhưng cô vẫn lạc quan nghĩ đến trường hợp khác, hỏi lại: “Có phải viêm
họng không ạ? Hay là viêm amidan?”
Mãi cho đến cầm kết quả kiểm tra trong tay, cô liền đứng ngẩn người…..
Ung thư thực quản, gan bị ản hưởng, có khả năng sẽ bị di căn. . . . . . Cô cảm thấy rất lạ. . . . . .
Cô lặng người một lúc mới phản ứng được.
Cô vốn cảm thấy mình mạnh mẽ, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng có thể chống đỡ được.
Nhưng bây giờ cô có chút không chống đỡ được, một lúc sau cô mới tìm lại được giọng của mình.
Tay cô lạnh như băng, cố gắng bấm số gọi điện thoại cho Cố Ngôn Chi.