
ịt trùm lên các tòa nhà,
biển đèn dưới chân lóng lánh ẩn hiện trong sương mù bồng bềnh, từ trên cao nhìn
xuống trông tựa tiên cảnh.
Anh mệt mỏi rã rời, muốn nhanh chóng kết thúc rất cả.
Ba ngày sau, Bác Vũ phát động đợt mua cổ phiếu của Hồng Hải lần thứ hai theo kế
hoạch, lần trước vốn đã có thể thôn tính Hồng Hải, chỉ vì Chương Kiến Phi cưới
Triệu Mai nên Triệu Thành Tuấn mới buông tay. Anh có thể chống lại Hồng Hải
nhưng lại không thể cưỡng lại được tình thân sâu nặng, đó chính là điểm yếu của
anh. Nhưng hôm nay anh không nghĩ nhiều như thế, không phải anh không cho
Chương Kiến Phi cơ hội, chỉ cần anh ta đối xử tốt với Tiểu Mai có lẽ anh sẽ bỏ
qua mối thù hận, không ngờ Tiểu Mai vẫn rơi vào cảnh ngộ bi thảm như vậy, nghe
nói bây giờ đầu óc cũng không còn tỉnh táo, mặc dù kết cục đó là do cô tự chuốc
lấy, nhưng rốt cuộc cô vẫn là em gái anh, anh không thể bỏ mặc.
Nhưng Chương Kiến Phi đang đau đớn vì mất đứa con, không còn tâm trạng nghênh
chiến nên đợt tấn công lần này của Bác Vũ hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, phiên
giao dịch ngày thứ nhất kết thúc, Hồng Hải đã bị Bác Vũ mua thành công 9% cổ
phần, Triệu Thành Tuấn không cần trở về Penang cũng biết, giới truyền thông bên
đó nhất định sẽ làm rùm beng sự kiện này, anh chẳng đi đâu hết, chỉ ngồi ở Nam
Ninh điều khiển từ xa, anh không muốn gặp Chương Kiến Phi và bất cứ người nào
nhà họ Chương.
Chỉ có điều mấy ngày liền làm việc quá tải, cơ thể Triệu Thành Tuấn đã không
thể chịu nổi, tối qua lại làm việc đến sáng, anh cảm thấy sức khỏe đã ở giới
hạn cuối cùng, đầu đau như sắp nổ tung, uống thuốc giảm đau cũng vô hiệu. Anh
từ chối không nghe điện thoại của bất cứ ai, mọi giao dịch đều hủy bỏ, anh rất
khó chịu, cần nghỉ ngơi.
Có lẽ là do bộ salon ở phòng làm việc quá mềm, Triệu Thành Tuấn vừa nằm xuống,
trong đầu như có vạn con ngựa cuồng phi, không thể nào yên tĩnh. Mấy ngày nay
việc thu mua cổ phiếu hết sức suôn sẻ, phía Hồng Hải hoàn toàn im hơi lặng
tiếng, ngay Chương Thế Đức cũng không thấy có động tĩnh gì, nghe nói đã đến
nghỉ mát ở Địa Trung Hải. Hồng Hải đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, là chủ
tịch hội đồng quản trị, Chương Thế Đức lại bỏ đi nghỉ mát, quả thực là điều
không thể tưởng tượng, không biết lão già rốt cuộc đang có dự tính gì?
Phía dưới mặt nước phẳng lặng thường có sóng ngầm, Triệu Thành Tuấn tuyệt nhiên
không dám chủ quan, anh rất hiểu Chương Thế Đức, bằng ấy năm nung nấu ý đồ muốn
dồn anh vào chỗ chết, bây giờ ông ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nhất
định lão già đang có âm mưu gì, cho nên mấy ngày nay Triệu Thành Tuấn liên tục
gặp ác mộng, mơ thấy mình trốn trong một bụi rậm, bị dã thú điên cuồng truy
đuổi lùng sục xung quanh, cuối cùng xương tan thịt nát, anh thầm nghĩ, có phải
lần này anh đã chơi canh bạc quá lớn, nhưng anh có còn đường lui không?
Đúng lúc đó điện thoại nội tuyến đổ chuông dồn dập, anh bực mình, vừa rồi đã
dặn A Mạc không được nối máy, nhưng tiếng chuông vẫn đổ hồi, dường như có việc
khẩn cấp. Anh bỗng thấy lo lắng, vậy là đến bàn làm việc nhấc ống nghe: “Tôi đã
dặn cô không được nối máy vào đây cơ mà?”
Triệu Thành Tuấn trong người khó chịu, cáu kỉnh.
A Mạc vội nói: “Chương tiên sinh gọi đến, bảo là có việc gấp.”
“Không nghe!” Triệu Thành Tuấn dập máy, bây giờ chỉ nghe đến cái tên này là anh
nổi đóa, chẳng phải chính con người ấy đã dồn anh đến nước này? Anh không bao
giờ muốn nghe thấy tiếng anh ta!
Nhưng một lát sau, A Mạc lại gõ cửa: “Tổng giám đốc, giám đốc vẫn nên nghe đi,
Chương tiên sinh hình như đúng là có việc khẩn, nói là liên quan đến Tiểu Mai.”
Vừa nghe thấy tên Tiểu Mai, Triệu Thành Tuấn choáng váng. Tiểu Mai làm sao?
Anh do dự một lát, vẫn nhấc máy: “Anh tìm tôi có việc gì?” Trong ống nghe
truyền đến giọng hốt hoảng của Chương Kiến Phi: “A Tuấn, Tiểu Mai có liên lạc
với cậu không?”
“Liên lạc với tôi? Không!” Ngừng một lát, đột nhiên ý thức được điều gì, anh
dằn giọng: “Hai người lại sao rồi?”
Chương Kiến Phi đầu bên kia cơ hồ cũng do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng: “A Tuấn,
cậu nghe tôi nói, đừng cuống. Tiểu Mai... hôm qua tôi đón Tiểu Mai về nhà, cuối
cùng... cuối cùng...”
“Có gì nói ra ngay đi, đừng lúng búng như thế!”
“Cuối cùng... sáng nay người giúp việc phát hiện trong phòng không có người,
tôi vẫn đang tìm kiếm, cô ấy... đã mất tích.”
“A Tuấn, xin lỗi.”
“Chương Kiến Phi, tôi nhất định băm anh thành trăm mảnh!”
Buổi tối, Mao Lệ trở về căn hộ của Triệu Thành Tuấn, mua rất nhiều nguyên liệu
để làm món hầm cho anh. Dạo này anh bận rộn, sức khỏe kém, Mao Lệ rất xót xa,
mặc dù không biết anh bận việc gì, nhưng nhìn mặt anh u uất, vầng trán cau cau
với những nếp nhăn sâu, cô trách mình bất tài, không thể chia sẻ công việc với
anh, không giúp được gì. Thực ra, bản thân cô cũng không biết tự chăm sóc cho
mình, mỗi lần nấu ăn đều làm cho gian bếp của Triệu Thành Tuấn bừa bộn ngổn
ngang. Mỗi lần thấy Mao Lệ đeo tạp dề bận rộn trong bếp, anh rất vui, nhưng lại
không nỡ để cô vất vả, anh bảo nên thuê người giúp việc theo giờ, nhưng cô
khôn