Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325744

Bình chọn: 10.00/10/574 lượt.

i à?”

“Không, hôm đó còn có mấy người cùng ngồi.” Mao Lệ hơi buồn ngủ, lẩm bẩm đẩy

Triệu Thành Tuấn: “Này, đến lượt anh, kể về mối tình đầu của anh đi. Nhất định

anh cũng có mối tình đầu chứ?”

Triệu Thành Tuấn khó giấu nỗi thất vọng trong lòng, đúng là cô không hề có ấn

tượng về anh.

“Này, anh có nghe thấy không, em đã bộc bạch rồi, anh cũng nên thể hiện một chút

chứ?”

Triệu Thành Tuấn cười: “Em uống nhiều rổi, để tôi đưa em về.”

Tối đó Mao Lệ uống say, khi tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, đầu

đau như muốn nứt, nhìn căn phòng xa lạ còn tưởng mình vẫn nằm mơ, đây rõ ràng

không phải là phòng ngủ của cô, mà giống như phòng đôi trong khách sạn. Triệu

Thành Tuấn gõ cửa vào đúng lúc, có lẽ nghe động tĩnh trong phòng biết cô đã

tỉnh. “Có đói không, tôi gọi chút gì ăn nhé?” Anh mặc áo sơ mi, bên ngoài là

chiêc gilê dệt kim màu tro, ngoài khuôn mặt hơi gầy, tinh thần rất tốt, mặt mũi

tươi tỉnh, đi đến bên giường, nhìn cô lắc đầu: “Tôi cứ tưởng cô bản lĩnh lắm,

không ngờ cũng vậy thôi, chỉ uống một chai vang đỏ đã ngủ như ỉn.”

“Anh mới là ỉn!” Cô bĩu môi, nhìn anh: “Đây là đâu?”

“Khách sạn chỗ tôi ở.”

Mao Lệ bất giác nhìn chiếc gối bên cạnh.

Triệu Thành Tuấn mẫn cảm cười to: “Gay quá, tối qua tôi cũng say, chẳng nhớ gì

hết, cô nói xem làm thế nào bây giờ? Cô phải chịu trách nhiệm với tôi hay là

tôi phải chịu trách nhiệm với cô?”

“Đáng ghét!” Mao Lệ vớ chiếc gối bên cạnh ném anh: “Nếu anh không đưa tôi đi

Hokkaido, tôi sẽ không tha cho anh!” Trong phim Không chân thành, xin đừng đến họ xem tối qua, rất nhiều cảnh quay ở Hokkaido Nhật

Bản, phong cảnh tuyệt đẹp, Mao Lệ ngây người, lẩm bẩm nhất định phải đi Hokkaido

một chuyến, Triệu Thành Tuấn nói: “Không thành vấn đề, đợi tôi giải quyết xong

công việc sẽ đưa cô đi.” Nói xong anh kéo cô ra khỏi giường, đẩy vào nhà tắm.

“Mau tắm đi, rồi chúng ta xuống tầng ăn gì, tôi đói rồi.”

Mao Lệ nghi ngờ: “Anh đưa tôi đi thật chứ?”

“Chỉ là Hokkaido thôi mà! Ngoài Mặt trăng và sao Hỏa, chỗ nào tôi cũng có thể

đưa cô đi! Đương nhiên tiền để là cô phải đính ước với tôi...”

Mao Lệ cười khanh khách, chạy biến vào nhà tắm: “Triệu Thành Tuấn, anh không

thể giữ gìn một chút sao? Quân tử nên tế nhị!”

“Cái gọi là quân tử chẳng qua là biểu diễn nền giáo dục của xã hội thượng lưu,

thực ra là cố tình thể hiện như vậy để quyến rũ phụ nữ, cô đã lên giường của

tôi, tôi cần gì phải đóng vai quân tử!”

“Nhưng tiên sinh, tôi không được tiếp thu nền giáo dục thượng lưu.” Mao Lệ từ

nhà tắm nói vọng ra, lẫn trong tiếng nước ào ào.

Triệu Thành Tuấn đứng ngoài cửa: “Vậy thì tốt, tôi cũng xuất thân từ dân

nghèo.”

“Không thể!”

“Tại sao không thể? Phú quý bẩm sinh chỉ thuộc về một số rất ít người, đại đa

số người ta muốn vươn lên đều phải tay trắng lập nghiệp. Tôi nói tôi từng ngủ

ngoài đường cô có tin không?”

“Thật à? Nhưng anh không giống người từng chịu khổ.”

“Mao Lệ, lúc tôi chịu khổ, cô còn làm nũng trong lòng anh trai cô.”

“Sai rồi, tôi chưa bao giờ làm nũng trong lòng anh ấy! Tiết lộ với anh chuyện

này nhé, từ nhỏ người quậy phá gây sự bên ngoài là tôi, chứ không phải anh tôi,

Mao Tấn nhát gan hơn tôi, gây ra chuyện chỉ biết bỏ chạy, tôi thì không. Từ nhỏ

đã bị thầy giáo đến tận nhà nói với cha mẹ, tôi liền nói thẳng với thầy: “Chính

em làm, thế thì sao, thầy cứ đuổi học em đi”. Lần nào cũng làm cha tôi tức

điên, nhưng người bị đánh luôn là Mao Tấn, bởi vì cha không nỡ đánh tôi, đành

phạt anh tôi không trông nom tôi cẩn thận, chà chà, nói thật tôi luôn không

phải với anh tôi...” Mao Lệ nhanh chóng tắm xong, quấn người trong chiếc khăn

tắm to đùng, khệnh khạng bước ra, hoàn toàn không đế ý ánh mắt liếc đảo của

Triệu Thành Tuấn, cô đứng trước gương khéo léo búi tóc, phát hiện ánh mắt anh nhìn

mãi vào ngực mình, cô nổi đóa: “Anh nhìn gì?!”

“Gạo đã thổi thành cơm, nhìn một chút có sao?” Triệu Thành Tuấn đứng tựa vai

vào cửa phòng tắm, dáng nghiêm nghị ngày thường đã biến mất, lúc này trông anh

giống một công tử phóng đãng.

“Này, tối qua có thật chúng ta đã...”

“Thật!”

“Anh biết tôi muốn hỏi gì không?”

“Vậy cô muốn hỏi gì?” Anh thong thả bước đến, ánh mắt như đọng thành đốm lửa,

lướt trên mặt cô: “Nếu tôi nói, tôi không nhớ gì hết, cô sẽ làm gì tôi?”

Mao Lệ đỏ mặt: “Anh không thể không nhớ, nếu không sao có thể đưa tôi về đây?”

“Điều đó rất quan trọng ư?”

“Vậy cái gì mới quan trọng?” Mao Lệ bỗng căng thẳng, bởi vì Triệu Thành Tuấn đã

áp đến gần cô, người anh tỏa mùi hương tươi mát của cơ thể đàn ông trẻ trung,

rất ngọt ngào, giống như khu rừng sau mưa, khiến người ta mê đắm, anh nâng cằm

cô lên, giọng hơi châm biếm: “Muốn biết đáp án thực ra rất đơn giản, trong

chiếc tủ đầu giường sau lưng cô chính là đáp án, cô quá ngốc, không biết thông

qua chi tiết để tìm ra sự thật.”

Mao Lệ đang định quay người mở ngăn kéo, đột nhiên có tiếng chuông cửa từ phòng

khách bên ngoài, ting tang tình tang vang không ngớt. Triệu Thành Tuấn tưởng là

nhân viên phục vụ: “Ai đấy?”

“Tôi, Mao Tấn!”

Mao Lệ nhảy dựng lên như khỉ con, quay


80s toys - Atari. I still have