
ợc, đành than thở với cha: “Cha đã sinh ra con, sao lại sinh ra
nó!”
Mao Tấn không biết kiếp trước mình đã làm chuyện gì xấu, kiếp
này gặp khắc tinh như vậy, lúc ngoan ngoãn rất tốt, lúc tức lên lại coi anh như
bao cát thoải mái luyện tập. Bây giờ cô đã lớn như vậy, tính khí vẫn không đổi,
chỉ vì chuyện cỏn con mà vừa gặp đã trị tội anh, không hề để ý bên cạnh còn có
“ngoại nhân”: “ngoại nhân” này không phải ai khác chính là cô bạn gái Nghiêm
Bình Binh, Mao Tấn mới quen. Mao Tấn cảm thấy không thắng được cô em, đành giơ
tay hàng: “Anh không biết Brant đến Trung Quốc, lâu rồi không liên lạc.”
Mao Lệ hùng hổ: “Vậy sao trước nay em không biết anh có người bạn đó?”
“Thực ra hai người đã gặp nhau, anh nói là mấy năm trước.” Mao Tấn ra hiệu cho
bạn gái lánh đi, kéo cô em ngồi xuống đi văng, vén mớ tóc trước trán: “Em xem,
đây là vết sẹo trên trán anh, còn nhớ không? Lần đó em xông đến đấm đá anh túi
bụi, còn vớ gạt tàn ném vỡ đầu anh, lúc đó Chương Kiến Phi kéo em đi, nhưng còn
một người cũng có mặt ở đó, chính cậu ta đưa anh vào viện, cậu ta là Brant, bọn
anh quen nhau hồi ở trường Cambridge.”
Mao Lệ lặng thinh, trợn mắt nhìn anh.
“Mấy năm đó... bọn anh chơi khá thân, về sau... về sau khi em và Kiến Phi...
chia tay, bọn anh cũng ít liên lạc, nửa năm trước Brant mới gọi điện cho anh, nói là định đến Trung Quốc đầu
tư, anh tưởng cậu ta đến Thượng Hải, không ngờ cậu ta lựa chọn Nam Ninh. Lúc đó
anh đã nói đùa, Nam Ninh là lãnh địa của em gái tôi, em tôi là nhân vật tầm cỡ
ở đó, nếu cậu không may gặp phải, tốt nhất đừng trêu chọc nó, nên tránh xa một
chút...”
Mao Lệ cụp mắt, mặc dù cúi xuống nhưng hàng mi dài vẫn rung rung, sắc mặt cô
rất xấu, có lẽ là do chuyến bay dài, mí mắt hơi xanh, vừa rồi còn bừng bừng khí
thế, phút chốc đã lặng tĩnh như nước. Cô ngẩng nhìn Mao Tấn, khẽ nói: “Sau này
anh đừng nhắc đến cái tên đó, em đã quên anh ta rồi!” Nói xong cô đứng dậy lên
tầng.
Đi đến chân cầu thang, cô lại ngoái đầu dặn lần nữa: “Nhớ đấy, một chữ cũng
không được nhắc đến, nếu không, nhắc một lần em đánh một lần, quyết không nưong
tay!” Sau một cái xoay người tao nhã, Mao Lệ tiểu thư ngẩng cao đầu đi lên
phòng riêng trên tầng, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Bình Bình bê đĩa hoa quả từ
trong bếp ra, cô nói luôn: “Mang hành lý của tôi lên đây, trước bữa cơm không
được quấy rầy.”
Khẩu khí đó giống như sai người giúp việc. Nghiêm Bình Bình khác với những bạn
gái trước của Mao Tấn đều là những mỹ nhân thời thượng ở thành phố, cô sinh
trưởng ở vùng núi nghèo, là sinh viên sư phạm, dịu dàng, đôn hậu, hơi nhút nhát,
mặc dù trước đó đã được Mao Tấn cảnh báo cô em này rất đáo để, nhưng gặp mặt,
nhìn Mao Lệ chấn chỉnh Mao Tấn, cô vẫn sợ đến ngộp thở. Mao Tấn nhún vai bảo cô: “Nó thế đấy, không có việc gì em đừng
động đến nó.”
Nghiêm Bình Bình ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, mang hành lý của Mao Lệ lên
tầng.
Còn về chuyện Mao Tấn sa sút đến nỗi phải đi con xe Passat, thực
ra cũng không trách anh. Trước đây, thay bạn gái, thay xe hơi đời mới là đam mê
không mệt mỏi của công tử Mao Tấn, nhưng bây giờ tình hình đã khác. Từ khi Mao
Tấn mắc một sai sót trong công việc khiến công ty chịu tổn thất lớn, hội đồng
quản trị hạn chế quyền lực tài chính của anh, cho dù cha anh là chủ tịch hội
đồng quản trị cũng không giúp được gì. Bởi vì công ty không chỉ của một mình
Mao Diễn Bình, các thành viên khác của gia tộc cũng có cổ phần. Để Mao Tấn rút
ra bài học, cha anh không chỉ “tịch thu” chiếc xe đua của anh, còn quy định
nghiêm ngặt mức chi tiêu, điều này đối với thiếu gia Mao Tấn quen tiêu tiền như
nước, quả thật giống như từ công từ biến thành kẻ ăn mày. Mà người ta một khi
sa cơ, những bè bạn chí cốt hay người đẹp, nhân tình đều tránh xa, Mao Tấn lúc
này mới thực sự nếm trải thế thái nhân tình, phong độ phóng túng ngày xưa dường
như biến mất, suốt ngày thở ngắn than dài. Điều an ủi duy nhất là, coi như anh
đã gặp được cô bạn gái Nghiêm Bình Bình tốt nết. Trong hoạn nạn mới biết lòng
người, Nghiêm Bình Bình xuất thân nhà nghèo chưa bao giờ tiêu hoang một đồng,
lại còn chăm học chăm làm, tiền làm thêm, ngoài chi phí ăn học cho bản thân, còn
cung cấp cả cho Mao Tấn, một trăm,
hai trăm đều là tiền cô vất vả làm gia sư kiếm được.
Khỏi nói Mao Tấn, ngay Mao Lệ cũng rất cảm động, thầm nghĩ, đây có lẽ là chuyện
tốt đối với Mao Tấn quen ném tiền qua
cửa sổ. Không biết gian khổ, không biết tình đời ấm lạnh, sớm muộn cũng gây tai
họa, tình trạng “bi thảm” hiện nay ít nhất cũng giúp anh biết cách trân trọng,
cũng khiến anh biết cách tự lập thực sự.
Mao Lệ gọi xong điện thoại cho anh trai, một mình lang thang trên phố, đến tối
cũng không muốn về nhà. Bụng hơi đói, vừa may nhìn thấy nhà hàng KFCgần đó, đang định vào nhồi no bụng rồi lại lang
thang tiếp, bất chợt giọng hát vui nhộn từ điện thoại vang lên làm cô giật
mình. Rút di động, cô nhìn chăm chăm vào hàng chữ trên màn hình: Triệu Thành
Tuấn!
Vẫn là giọng trầm ầm dễ nghe: “Cô đang ở đâu?”
“À, đang ở nhà hàng KFC.” Mao
Lệ không hiểu sao hơi