
ư tổ chim, cô dùng tay vuốt qua loa rồi quấn thành một búi
cao, dùng chiếc bờm nhỏ găm lại, lộ ra khoảng gáy thon trắng muốt rất gợi cảm.
Triệu Thành Tuấn đột nhiên ngơ ngẩn, anh biết không ít mỹ nhân, đa phần đều
hoàn hảo, nhưng chưa từng thấy cô gái nào không trang điểm mà vẫn đẹp mê hồn
như vậy.
Mao Lệ vào phòng quần áo cạnh phòng tắm tìm đồ thay. Mặc dù nhà đã cho thuê
nhưng cô vẫn giữ lại tủ quần áo của mình, bởi vì quần áo quá nhiều, căn hộ của
cô ở Nam Ninh lại hơi nhỏ, quả thực không có chỗ chứa.
Cô nhanh chóng lấy ra chiếc váy màu lam, ướm trước gương, miệng vẫn nói vọng
ra: “Nghiêm túc mà nói, coi như tôi vẫn ngủ trên giường của mình.” Nói đoạn cô
chỉ chiếc giường lớn chạm hoa văn: “Đây là giường của tôi!”
“Vậy thì tôi quá vinh hạnh, có thể ngủ trên giường của cô.”
Mao Lệ lườm anh, đóng sập cửa phòng tắm, hình như vẫn chưa yên tâm, lại mở cửa
thò đầu ra nói: “Anh đi ra ngoài.”
Triệu Thành Tuấn nhướn mày, giơ hai tay như đầu hàng: “Ok.”
Vừa sửa soạn xong bữa sáng, Triệu Thành Tuấn đang định ra đi văng ngồi đọc báo
thì Mao Lệ từ cầu thang đi xuống, dáng thướt
tha như tiên nữ. Anh rất ngạc nhiên, theo hiểu biết của anh về phụ nữ, các công
đoạn từ tắm, bôi kem dưỡng, chải đầu, trang điểm, xịt nước hoa, hàng loạt thao
tác lặt vặt nhìn chung một tiếng đồng hồ chưa thể ra khỏi cửa, nhưng cô gái này
chưa đầy nửa tiếng đã xong hết.
“Nhanh vậy sao?”Anh ta ngắm nhìn Mao Lệ vừa được chỉnh đốn gọn gàng, tươi rói
mơn mởn sức xuân.
Mao Lệ gật đầu, không khách sáo đi thẳng đến bàn ăn, giơ tay nhón một khoanh
bánh kẹp. Tối qua uống rượu nôn hết, cô đã đói chóng mặt, lúc tắm, chân mềm
nhũn, suýt va đầu vào bồn.
“Đừng nói bữa sáng này là do anh làm.” Cô cắn mấy miếng bánh kẹp, lại thêm mấy
miếng trứng rán. Triệu Thành Tuấn nhìn cô ăn, cười ngất: “Đương nhiên là tôi
làm, nhưng cô ăn từ từ thôi, cẩn thận nuốt luôn cả đĩa.”
“Phù, anh lại còn biết làm bữa sáng cơ à?” Mao Lệ miệng đầy thịt chân giò hun
khói và trứng rán, xuýt xoa khen: “Đàn ông bây giờ ngày càng hảo hạng, ngoại
hình hảo hạng đã đành, lại còn hảo hạng ở cả phòng khách lẫn nhà bếp.”
“Hay là cô thử xem xét?” Triệu Thành Tuấn nhân tiện phụ họa.
Mao Lệ biết anh sẽ nói thế, miệng lưỡi sắc sảo lại khua tiếp: “Cảm ơn, loại hảo
hạng như anh tôi không xài được.”
“Cô tưởng tôi là chiếc bình hoa chắc.” Triệu Thành Tuấn cũng phản ứng cực
nhanh. Mao Lệ cười ha hả, anh giơ tay cốc vào đầu cô: “Không được nói bừa, tôi
không phải là bình hoa!”
Nhưng anh rất thích cô, cô nhạy cảm thông minh, phản ứng nhanh, tuyệt đối không
phải kiểu người đẹp thơ ngây ngốc nghếch. Thấy cô càn quét hết sạch thức ăn
trên bàn nhanh như gió, anh hỏi: “Hay là ốp thêm trứng?”
Từ khi Mao Lệ nằm viện được mẹ chăm nuôi suốt nửa tháng, nhồi nhét như nhồi
vịt, dạ dày dãn rộng, tự nhiên gật đầu: “Ừ, ốp kỹ một chút, tôi không thích
loại lòng đào, đàn ông hảo hạng nhất định có thể làm được trứng ốp hảo hạng!”
“Vậy còn cô, cô biết làm gì?” Triệu Thành Tuấn từ trong bếp hỏi vọng ra.
“Tôi biết ăn trứng ốp.”
“Đồ ngốc!”
Mao Lệ nhét đầy thức ăn vào bụng, tinh thần cũng phục hồi không ít, đưa mắt
nhìn quanh, phát hiện phòng được lau dọn rất sạch, sàn nhà bằng gỗ ô mộc bóng
như gương, đàn ông hảo hạng quả nhiên khác thường, phong độ đường hoàng, căn
phòng không một hạt bụi. Ngồi ở bàn ăn đối diện với ban công rất rộng của phòng
khách, Mao Lệ mở to mắt nhìn ra, trên bãi biển hình như có người đứng quay,
lưng về phía Hải Thiên Uyển. Do khoảng cách rất xa, chỉ nhìn thấy một bóng đen
chầm chậm di chuyển trên bãi biển, cả bãi biển tít tắp trải dài chỉ có một chấm
đen đó, cho nên dù rất nhỏ cũng phát hiện ra.
Triệu Thành Tuấn nhanh chóng để đĩa trứng ốp trước mặt cô: “Ăn đi cho nóng.”
Mao Lệ vẫn bất động, nheo mắt nhìn “điểm đen” di động trên bãi biển, trên đường chỉ xanh ngắt giữa trời và
biển có mình anh ta đứng trong gió, đang nghĩ gì? Bóng cô đơn, hình như đầy sầu
muộn...
Triệu Thành Tuấn nhìn theo hướng mắt cô, mặt chợt biến sắc, anh giơ tay tóm cằm
cô xoay lại, để mắt cô hướng vào anh: “Nhìn tôi này! Tôi hảo hạng như vậy, còn
không hấp dẫn được cô ư?”
Mao Lệ giả bộ nhíu mày: “Mặt anh xấu lắm, những thứ hảo hạng không thể nhìn
gần.” Triệu Thành Tuấn lại gõ vào đầu cô, đứng bên cạnh chắn tầm nhìn của cô:
“Mau ăn đi, tôi đang vội.”
Mao Lệ nói: “Tôi cũng đang vội, hôm nay phải đi Thượng Hải.”
“Khéo vậy sao? Tôi cũng đi Thượng Hải!” Triệu Thành Tuấn lộ vẻ vui mừng gần như
xúc động. Không phải giả bộ, anh quả thực không biết Mao Lệ cũng đi Thượng Hải.
Nhưng cô nhăn nhó: “Bây giờ có mua được vé không, bão về, các chuyến bay bị ảnh
hưởng.”
“Không sao, tôi sẽ mua giúp cô.”
Triệu Thành Tuấn nói xong liền rút điện thoại, anh nói không phải tiếng Anh
cũng không phải tiếng Hán, mà là tiếng Mã Lai. Mao Lệ không hiểu, nhưng âm
thanh quen thuộc đó như mũi kim bất chợt đâm vào lòng. Cô giật mình, lại thấy
hoang mang, ngây người nhìn Triệu Thành Tuấn.
“Đã đặt được vé rồi, chuyến bay ba giờ bốn mươi chiều nay.” Triệu Thành Tuấn
nhanh chóng kết thúc cuộc