
cũng sẽ hiểu.
Anh em họ thực ra rất ít gặp nhau. Sau khi tốt nghiệp Tiểu Mai làm giáo viên
dạy múa ở một trường tư thục, cuối tuần mới về, còn Triệu Thành Tuấn bận túi
bụi suốt ngày, ăn ở ngay tại công ty, mỗi ngày nhiều nhất chỉ nghỉ ngơi ba
tiếng, thức trắng đêm là chuyện thường, cho nên thời gian lâu nhất là hơn một
tháng Tiểu Mai không gặp anh.
Triệu Thành Tuấn thậm chí không có thời gian chuyển nhà, chỉ gọi điện bảo Tiểu
Mai thu dọn đóng gói đồ đạc, anh sẽ cho người đưa cô đến nhà mới, Tiểu Mai phát
hiện ra bức ảnh đó trong khi thu dọn phòng của anh trai.
Bức ảnh để dưới gối của Triệu Thành Tuấn. Trong ảnh là một cô gái chừng mười
mấy tuổi, tóc dài, cằm hơi nhọn, rất xinh
đẹp, bất ngờ và lạ lùng nhất là đôi mắt, đen thẳm như đầm sâu, mặc dù là hình
ảnh tĩnh nhưng có cảm giác chỉ cần nín thở là dường như có thể nhìn thấy sóng
xôn xao từ đáy mắt, tia sáng lóng lánh trong tích tắc đó cơ hồ làm lu mờ cả ánh
mặt trời.
Áo
mới, người xưa
Buổi sáng có mưa.
Mưa ở Nam Ninh nhanh đến, nhanh đi. Mao Lệ thích nhất bầu trời sau cơn mưa,
sạch bóng tinh khôi như được thanh rửa. Bầu trời Nam Ninh sau cơn mưa càng diệu
kỳ, xanh thẳm và chói lọi như một viên ngọc bích khổng lổ, vạn vật dưới bầu
trời đều sáng láng, rạng rỡ, rặng cây xanh mướt mỡ màng như vẫn đang giữa mùa
xuân.
Thời tiết như vậy, lòng người nên vui mới phải, nhưng cô lại ngao ngán vô
chừng, điệu nhảy tối qua với Dung Nhược Thành có lẽ đã lan truyền khắp nhà xuất
bản. Lòng buồn bực, lại thêm cảm cúm, cô quyết định gọi điện cho Bạch Hiền Đức
xin nghỉ. Không ngờ chị ta đồng ý ngay, còn nói thêm: “Em biết không, hôm nay
sếp Dung bước đi như lướt trên mấy, mặt phơi phới sắc xuân...”
Mao Lệ tắt máy.
Cô hận mình muốn chết, tối qua đã biết là người ta chăng lưới mà vẫn lao vào.
Lần này thì không còn là tin đồn nữa, không biết chuyện sẽ còn ầm ĩ đến đâu.
Hôm sau Bạch Hiền Đức gọi điện thông báo có phó tổng biên tập mới, tên là Chu Dụng, hai ngày nữa sẽ chính thức nhậm chức. Dung Nhược
Thành thay thế chức vụ của Hứa Mậu Thanh, trở thành tổng biên tập, ngang cấp
với giám đốc nhà xuất bản.
Bạch Hiền Đức xuýt xoa trong điện thoại: “Một nhân vật rất tầm cỡ! Lại còn trên
tiến sỹ! Cừ lắm, cừ lắm, văn chương đầy mình, xuất khẩu thành thơ...”
Hôm Mao Lệ đi làm, nhìn thấy phó tổng mới, không khỏi trố mắt, quả nhiên là
“tầm cỡ”. Thân hình đó lớn bằng ba người cô chập lại. Thì ra “tầm cỡ” mà Bạch
Hiền Đức nói chính là ám chỉ ông ta đầu to mình lớn. Chu Dụng đích thân đến
phòng chào Mao Lệ, trước tiên là hồ hởi bắt tay, sau đó nheo nheo con mắt trí
tuệ, chậc lưỡi xuýt xoa: “Đã sớm nghe sếp Hứa ca ngợi nhà xuất bản chúng ta có
một giai nhân tuyệt thế, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư tluyền!”
“Đâu có, đâu có...” Mao Lệ hiếm hoi tỏ ra khiêm tốn. Bàn tay mập ú của Chu Dụng
xứng đáng được gọi là tay gấu, vỗ vỗ vai Mao Lệ: “Tôi đã xem những bản thảo cô
đề xuất trước đây, rất tốt, đáng trọng dụng!”
Sau đó Mao Lệ đến văn phòng của sếp mới báo cáo công việc hiện đang phụ trách,
sau chiếc bàn làm việc cũ, bây giờ là một người mới, thân hình to mập, khuôn
mặt lạ, khiến cô nhất thời không quen.
“Thế nào, không quen hả?” Chu Dụng cười tít mắt, ánh mắt
như dao, vừa liếc qua nhìn đã thấu tâm trạng Mao Lệ: “Không sao, dần dần sẽ
quen.” Nói đoạn, ông ta lấy ra một tập tài liệu, giở vài trang rồi nói: “Mấy
hôm rồi tôi đã xem kỹ công việc trưởng phòng Dung bàn giao, phát hiện một sáng
tác không tồi, nhưng không thấy
triển khai, tôi vừa hỏi Dung Nhược Thành, ông ấy bảo cô biết.”
“Sáng tác nào?” Mao Lệ hỏi thẳng.
“Trương Phan, anh ta có một bản thảo chuyển cho nhà xuất bản chúng ta, tôi đã
xem, rất được. Nhưng vừa rồi tôi liên hệ, anh ta nói đã chuyển cho nhà xuất bản
khác.”
Mao Lệ vừa nghe tên Trương Phan đã thở hắt ra, thật tệ hại! Dạo trước nếu anh
ta không tố cáo, sếp Dung đã không bắt cô viết kiểm điểm, từ đó sẽ không dẫn
đến hàng loạt sự cố, tai hại nhất là gây ra tin đồn giữa cô và Dung Nhược
Thành... Bây giờ vừa nghe nhắc cái tên đó, mối hận chưa kịp bùng lên, câu tiếp
theo của Chu Dụng lại làm cô suýt ngừng thở: “Bây giờ tôi giao cho cô nhiệm vụ,
cô đi Thượng Hải một chuyến, bất luận dùng biện pháp nào, cô nhất thiết phải
lấy lại được bản thảo đó của Trương Phan mang về đây cho tôi, nếu không mang về
được, cô cũng đừng quay lại, hiểu ý tôi không? Bằng mọi giá! Tôi không quan tâm
quá trình, chỉ cần kết quả!”
“Nhưng...”
“Đừng nói ‘nhưng’ với tôi, trước mặt tôi không bao giờ có chữ đó, Mao Lệ, cả cô
cũng không nên nói.”
Chu Dụng quả nhiên khác người. Trước đây Mao Lệ tiểu thư nhiều lúc khiến sếp
Dung đau đầu, nhưng sếp mới thì khác, quả thực không dễ chơi. “Cho cô thời gian
nội trong hai tuần phải mang được bản thảo về, thời gian vậy là khá thoải mái,
đúng không?”
Trời đất! Lại còn thoải mái...
Mao Lệ không biết mình ra khỏi phòng ông ta thế nào, chỉ cảm thấy kêu trời
không thấu, kêu đất không hay, thất thểu trở về phòng, lao người lên chiếc đi
văng rên hừ hừ.
Không có cách nào khác, sếp mới uy nghiêm, khôn