
rất nhớ em.”
“Em vẫn tốt, rất tốt, hai người khỏi lo.”
“A Tuấn, nghe giọng hình như em không được khỏe, có phải mệt quá không?”
“Vâng, sắp tốt nghiệp, em phải viết luận văn, hơi nhức đầu.”
Sự thực là do sắp tốt nghiệp, Triệu Thành Tuấn bị thương nằm viện, buộc phải
viết luận văn trong bệnh viện. Việc đó vô cùng khó khăn, vết thương còn chưa
cắt chỉ, khi ngồi viết, toàn thân đau buốt phát run.
Chương Kiến Phi không hề hay biết, chỉ khuyên: “Em chăm chỉ quá! Không cần vất
vả như vậy, chúng ta là anh em, chỉ cần anh có miếng ăn nhất định không để em
đói. A Tuấn, hay là em đến Thượng Hải đi, kết hôn xong anh cũng không định trở
về Mã Lai. Thượng Hải rất được, sôi động không kém Mã Lai. Em thấy thế nào?”
“Kiến Phi, em không sang đó, anh hạnh phúc như vậy, em không muôn làm phiền.”
Triệu Thành Tuấn quả thực không biết nói gì, anh có chết cũng chết ở Mã Lai,
anh phải báo thù, phải đòi lại công bằng cho người cha chết oan, anh phải đem
những vết thương đầy mình trả lại Chương Gia Minh. Anh không đi đâu hết, anh
phải quay về Mã Lai.
Tắt máy, Triệu Thành Tuấn vùi đầu vào chăn khóc rất lâu, cho dù túng quẫn, dù
bị bọn côn đồ đánh vỡ đầu chảy máu, anh cũng chưa từng rơi nước mắt, nhưng lần
đó không hiểu sao, cả người đột nhiên bải hoải rã rời, có lẽ là do Chương Kiến
Phi sắp kết hôn, sẽ có cuộc sống riêng, khiến Triệu Thành Tuấn cảm thấy cô đơn.
Anh khóc cho đến khi ngủ thiếp. Anh mơ gặp mẹ, bao nhiêu năm mẹ vẫn đẹp, mùi
hương thoang thoảng trên người mẹ là ký ức vấn vương trong anh suốt bao năm,
trong giấc mơ anh thật hạnh phúc lại nhận ra mùi hương đó.
Không biết anh ngủ thiếp bao lâu, khi tỉnh lại thấy một người ngồi cạnh giường, chính là người đàn ông đã đã
cứu anh, chăm chú xem bản luận văn của anh. Hình như vừa xem hết, người đó gật
gù khen: “Anh bạn trẻ, giỏi lắm!”
“Chú à, cháu đã thế này còn giỏi với ai?” Triệu Thành Tuấn yếu ớt trả lời.
“Người ta ai cũng có lúc sa cơ, không ai sinh ra đã có mọi thứ mong muốn, cho
dù là vương công quý tộc cũng có những thứ không thể đạt được. Anh bạn, tôi rất
ngưỡng mộ anh!” Người mà anh gọi là chú tuổi trạc sáu mươi, tóc hai bên thái
dương đã điểm bạc, mặc dù trang phục bình thường nhưng con người toát ra một
khí chất đặc biệt nào đó. Ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, giọng ôn tổn: “Trông
cậu rất buồn, có chuyện gì thế? Trên đời không có gì không thể vượt qua, mọi
trải nghiệm đối với mỗi người đều là tài sản, khi cậu bằng tuổi tôi, ngoảnh
nhìn lại cậu sẽ cảm thấy như thế, đúng là như thế.”
“Chú à, cháu có còn tương lai không?”
“Tại sao cậu hỏi vậy? Cậu vẫn còn tuổi xuân đầy sức sống, một quỹ thời gian lớn
để thực hiện những dự định ước mơ, tương lai hoàn toàn có thể nhìn thấy, vẩh đề
ở chỗ cậu có muốn đi tới hay không.”
Triệu Thành Tuấn quay mặt lại, giọng trở nên nghẹn ngào: “Cháu chẳng có gì
hết...”
“Cậu muốn gì? Tiền? Danh vọng? Phụ nữ? Những cái đó đều có thể đạt được, chỉ
cần cậu có niềm tin vào cuộc sống, những gì cậu muốn đều không phải quá xa vời,
phải dựa vào chính mình để giành lấy, hiểu không?” Người đó chắp tay sau lưng
đứng ở đầu giường, từ cao nhìn xuống, vẻ đăm chiêu:
“Anh bạn, đừng nản lòng, nếu quả thực cậu gặp khó khăn, tôi có thể giúp, hãy
nhớ là tôi giúp cậu chứ không phải bố thí, bởi vì tôi tin cậu có khả năng hoàn
trả, cậu có tiềm lực rất lớn mà tôi đã nhìn ra.”
“Dựa vào đâu?” Triệu Thành Tuấn không hiểu.
Người đó giơ bản luận văn vừa xem hết: “Dựa vào cái này.”
Người đó họ Dương, không rõ lai lịch thân phận, ông ta không chỉ thanh toán
tiền viện phí cho Triệu Thành Tuấn mà còn giúp anh tiền học phí, tiền thuê nhà,
còn đưa thêm món tiền đủ để anh không phải vất vả làm thêm cho đến khi tốt
nghiệp. Triệu Thành Tuấn không phải là người dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người
khác, người họ Dương nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không bố thí, mà tôi giúp cậu.
Cũng không phải giúp không, đợi khi cậu có thể trả được, cậu trả lại cũng chưa
muộn.” Cho nên từ đầu chí cuối, Triệu Thành Tuấn không hề biết thân phận thực
của người đó, chỉ biết ông ta không phải là người tầm thường, nếu không sao có
thể cho lái xe riêng đưa anh ra sân bay trở về Mã Lai. Khi rời London, ông
còn đưa cho anh một số điện thoại rồi nói: “Bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi số mấy
này, tôi đều có thể giúp cậu.” Sau đó ông mỉm cười, nói thêm: “Đương nhiên với
tiền đề là, cậu phải sống.”
Về sau Triệu Thành Tuấn đã dùng đên số máy đó, quỹ lập nghiệp Bác Vũ chính là
do người đàn ông họ Dương đầu tư. Ông ta quả nhiên không nhìn nhầm người, Triệu
Thành Tuấn thực sự có tiềm năng rất lớn.
Nhưng đó là chuyện ba năm sau, còn Triệu Thành Tuấn lúc đó là sinh viên mới tốt
nghiệp, thuộc tầng lớp làm thuê, vất vả lập nghiệp ở thành phốPenang. Chương Kiến Phi trở về Mã Lai tổ chức hôn lễ, họ gặp
nhau ở sân bay, Chương Kiến Phi phấn khởi đấm vào ngực Triệu Thành Tuấn, anh
đau oằn người nhưng cố nhịn. “Hai năm không gặp, Tiểu Mai ngày nào cũng nhắc
đến anh.”
Mặc dù Triệu Thành Tuấn giữ kín chuyện xảy ra ở London nhưng Chương Kiến Phi vẫn biết chuyện bác ruột C