
ỏ: “Mày có thai?” Và điều đầu tiên
hiện lên trong đầu tôi là Trinh có thai với ai? Chẳng phải chuyện đó đã
qua đi gần nửa năm rồi sao?
Thúy kéo Trinh dậy, lồng lộn hỏi: “Trinh mày nói đi, đây không phải là lúc để yếu đuối. Là con của ai?”
Trinh cười, điệu cười cay nghiệt đáng sợ, cười xong thì nó dần chuyển
sang khóc lớn, nước mắt rơi lã chã như những giọt pha lê. Rất lâu sau nó mới có thể thốt lên lời: “Là con của Hải, là con của anh ấy.”
Đôi mắt Thúy tối lại, đôi bàn tay đang đặt lên vai Trinh cũng buông
thõng xuống như mất hết sức lực. Tôi không dám tin, không thể tin được
mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
“Trinh, từ bao giờ? Nói cho tao biết từ bao giờ?” Tôi nói như hét, mất hết bình tĩnh.
Trinh gạt nước mắt, nói rất nhỏ: “Có lần Hải hơi say, anh ấy không kìm được.”
“Anh ta say chứ mày có say đâu. Mày điên rồi Trinh!” Tôi quát lên.
“Chúng mày không phải là tao, làm sao hiểu được. Cái đêm đó cứ ám ảnh,
đeo đẳng như âm hồn hết ngày này đến ngày khác. Tao muốn thoát ra, tao
không muốn cảm giác bị lão ta cướp mất. Tao muốn cùng người mình yêu.”
“Mày điên rồi!” Tôi lặp lại. Tôi đã từng không hiểu nổi Trinh, không
hiểu tại sao nó lại tự tay phá hỏng tương lai của mình như thế. Nhưng
khi trải qua nhiều chuyện và ngồi nhớ lại những câu Trinh nói thì tôi đã dần hiểu ra, cách tốt nhất để thoát khỏi nỗi sợ hãi của chính mình là
đối mặt với nó và Trinh đã làm như thế. Đó cũng chính là sự khác nhau
giữa tôi và Trinh, nó dám đối mặt với mọi thứ, dám tự mình vượt qua nỗi
sợ hãi của mình. Còn tôi thì không, tôi không đủ can đảm, chỉ mãi bọc
kín mình trong lớp vỏ ngụy trang cứng cáp.
Lần đó Thúy không hề nóng giận, nó bình tĩnh đến bất bình thường: “Mày cùng anh ta bao nhiêu lần rồi? Anh ta đã biết chưa?”
“Hai lần. Tao chưa nói cho Hải biết.” Trinh trả lời.
“Mày định thế nào? Có giữ hay không?”
Trinh im lặng hồi lâu, đặt tay lên bụng mình như muốn nói với đứa trẻ
trong bụng: “Nó cũng là một sinh mạng. Nó không có tội, hơn nữa nó là
con của tao.”
Tôi ngây người, tôi biết nó đang rất nghiêm túc, nhưng nó định nói với bố mẹ nó như thế nào? Hai bác rất kỳ vọng vào nó.
Khi tôi còn chưa mở miệng được thì Thúy đã buông mấy câu làm tôi phải
bất ngờ: “Tức là mày muốn giữ? Được, bọn tao tôn trọng quyết định của
mày. Ngày mai bọn tao đưa mày đến bệnh viện bọn tao thực tập để khám
thai. Khi đã có kết quả rõ ràng của bệnh viện thì báo cho anh ta.” Nói
xong, Thúy quay người đi vào nhà tắm, mặt nó vô cảm chưa từng có, đôi
mắt tối tăm như có màn sương bao phủ. Tôi hiểu là Thúy đang rất giận,
chỉ khi quá tức giận thì nó mới có dáng vẻ như vậy. Tôi không đủ nhẫn
tâm như Thúy, tôi phải vỗ về an ủi Trinh để nó có thêm nghị lực. Khi có kết quả khám thai chính thức thì Trinh lập tức
thông báo cho Hải biết, anh ta phải là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Thật không ngờ khi Trinh liên lạc thì Hải chỉ ậm ừ, trả lời một cách
không rõ ràng khiến chúng tôi thực sự hoang mang.
Chúng tôi hẹn gặp anh ta ở một quán coffee gần chỗ trọ, ở đó vắng người, dễ nói chuyện. Có lẽ Hải đã rất ngạc nhiên khi thấy hai chúng tôi đi
cùng Trinh. Thúy không cho Trinh lên tiếng đã đập ngay lên bàn quyển sổ
khám thai và dùng giọng mỉa mai để nói: “Tôi nghĩ nếu anh đã là một
thằng đàn ông thì cũng nên chịu trách nhiệm về thành quả lao động của
mình. Đừng có nói với chúng tôi rằng anh không phải là đàn ông.”
Hải hơi nhếch mép như là không để tâm đến mấy lời châm chọc của Thúy,
lẳng lặng xem quyển sổ khám thai rồi ném lại lên bàn. Anh ta buông lời
nói làm chúng tôi chết đứng: “Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là muốn tôi đưa tiền phá thai chứ gì? Nói thẳng luôn cho nhanh. Muốn bao nhiêu?”
Hải rút ví ra và cùng lúc đó là một cái tát như trời giáng rơi xuống
gương mặt điển trai của anh ta và người có tư cách làm điều đó không ai
khác chính là Trinh: “Đừng tưởng mấy đồng tiền của anh là ghê gớm. Điều
tôi cần là trách nhiệm của anh với con của tôi, anh là bố nó.”
Anh ta xoa xoa bên má bị đánh, nhìn thẳng vào Trinh với một bộ mặt đểu
cáng không hề giấu giếm, khác hoàn toàn với vẻ mặt công tử đáng tin cậy
mà tất cả chúng tôi đã từng thấy: “Anh tưởng em là cô gái thông minh? Em đã có kinh nghiệm trong việc đó vậy thì sao không biết đường mà tránh
thai? Em muốn bẫy anh à? Muốn anh cưới em sao?”
Gương mặt Trinh trắng bệch: “Anh nói cái gì?”
“Anh không phải thằng ngu. Đừng có giở trò để bẫy anh như thế, anh không phải cái mỏ vàng để em đào. Mấy cô gái như em anh còn lạ gì, dùng nhan
sắc trời phú để đổi đời, không có đâu em! Muốn anh có trách nhiệm à? Đẻ
nó ra rồi đi xét nghiệm ADN. Hãy thừa nhận đi, anh là người thứ mấy thế? Em đã lăn trên giường với bao nhiêu thằng rồi? Còn tỏ vẻ ngây thơ vô
tội, bịa ra câu chuyện bị ông chủ cưỡng bức để cầu xin sự thương hại của anh à? Nói cho em biết, anh không tin đứa bé là con anh. Và cũng xin
lỗi em, anh không thích dùng đồ chơi thừa của người khác.”
Chúng tôi hoàn toàn cứng họng khi nghe những lời lẽ bạc bẽo, ********
mất nhân tính của Hải, chẳng còn gì để nói chuyện hay bàn bạc nữ