
ng trước kia ngây thơ lại đơn thuần, tuy rằng thích khóc một chút, nhưng phần lớn thời gian vẫn là vui vẻ , hoàn toàn không phải bộ
dáng tràn đầy tâm sự như bây giờ…….
Cũng đâu lâu lắm đâu! Nghĩ vậy, nàng thật sự muốn vọt đến trước mặt
của Nhan Khánh Ngọc nắm lấy cổ áo của hắn để hỏi rõ ràng, hắn rốt cuộc
đã ngược đãi Hương Hương như thế nào! Đáng tiếc Thượng Quan Ngự Kiếm nói cái gì cũng không chịu để cho nàng tiếp tục quay trở lại nhà họ Nhan,
chứ đừng nói đến việc gặp mặt Nhan Khánh Ngọc, về phần hôn ước, hắn nói
hắn sẽ có cách xử lí.
Mạc Nguyên Thiến cũng lười tranh cãi cùng hắn, dù sao nhưng chuyện
phiền phức này làm sao quan trọng bằng Hương Hương, bây giờ trong lòng
của nàng chỉ muốn ở bên cạnh Hương Hương, để cho Hương Hương sớm ngày
biến trở lại như Hương Hương trước kia trong trí nhớ.
“Hương Hương đến đây nào, đây là món Thiên Vạn Cao mà muội thích
nhất, Nhạc Nhạn làm riêng cho muội ấy.” Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm đem bánh vào phòng, đó là chưa kể Nhạc Nhạn thật vất vả lắm mới
trốn thoát khỏi từ bên cạnh của đại ca, mới trốn vào nhà bếp để làm.
“Món muội thích ăn nhất đó, nhanh ăn đi.” Mạc Nguyên Thiến nhìn thấy
nàng hoàn toàn không động đậy, không khỏi có chút hốt hoảng.
Phải biết rằng, nếu là trước kia, vì Nhạc Nhạn làm món Thiên Vạn Cao, chuyện gì Hương Hương cũng làm được. Tại sao bây giờ dĩa bánh đã mang
đến trước mặt, nàng cư nhiên còn nhìn như không thấy? Như vậy bảo các
nàng sao có thể không lo lắng a!
“Hương Hương, trong lòng muội nếu có việc, hãy nói ra đi.” Thần sắc
Trầm Thiên Hạm ôn nhu là người ngoài khó gặp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc
dài chưa búi của Hoài Hương, giống như một tỷ tỷ.“Nếu thân mình có chỗ
nào không thoải mái, cũng đừng sợ phiền toái, Lãnh Diệc Trần là thần y,
tuyệt đối sẽ trị cho muội thật tốt.”
Hoài Hương cuối cùng cũng thu hồi thần trí, nhìn những khuôn mặt quan tâm trước mắt, trong đầu cũng không tự giác hiện lên một khuôn mặt
khác.
“Không phải muội đang nhớ đến Nhan Khánh Ngọc chứ?” Mạc Nguyên Thiến thật sự đã nhận ra, liền trực tiếp hỏi .
Tuy rằng Hoài Hương sau khi về đây đã giúp nam nhân kia giải thích,
nói muốn nàng đến hậu viện để làm việc đó là bởi vì hắn đang nhất thời
giận dữ, kỳ thật nàng vẫn chưa kịp làm chuyện nặng nhọc gì đã bị bệnh.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến Nhan Khánh Ngọc từng có ý niệm như vậy trong đầu, nàng liền không thể có cảm tình tốt với tên đó được.
Nghe thấy cái tên kia, Hoài Hương lung lay, hốc mắt nhất thời đỏ.
“Muội thật sự thích hắn như vậy sao?” Mạc Nguyên Thiến bị đả kích bội phần. Rốt cuộc là Hoài Hương để ý đến Nhan Khánh Ngọc, hay vẫn là do
nàng ngày càng thêm thích khóc mà thôi.
“Đúng.” Hoài Hương chưa bao giờ giấu giếm Mạc Nguyên Thiến điều gì.
“Vậy vì sao muội lại muốn theo chúng ta trở về?” Mạc Nguyên Thiến sắp bị nàng làm cho hồ đồ. Khiến cho nửa ngày, Nàng đã chịu nguy hiểm bị
trưởng bối hai nhà Mạc Nhan đánh bẹp chạy về cứu nàng, kết quả lại là
chia rẽ một đôi uyên ương.“Thiên Hạm, tình báo của ngươi thật là quá kém cỏi đi.”
Trầm Thiên Hạm thực ra lại biểu hiện bình tĩnh hơn cả.
“Bất luận như thế nào, Hương Hương không có việc gì là tốt rồi.” Nàng liếc mắt nhìn tiểu thư một cái.“Huống hồ, việc này tiểu thư cũng nên về giải quyết.”
“Hương Hương cùng Nhan Khánh Ngọc tình đầu ý hợp, như vậy còn có cái
gì phải giải quyết ?” Tất cả mọi chuyện đều giống như nàng suy nghĩ lúc
trước a.
“Hương Hương , Nhan gia có phải có người không chấp nhận ngươi, đối
với xuất thân của ngươi có ý kiến hay không?” Thân phận giống nhau, lại
cũng đã từng trải qua chuyện như vậy, Trầm Thiên Hạm so với Mạc Nguyên
Thiến hiểu biết hơn nhiều.
Hoài Hương cắn môi dưới, không trả lời, chính là cam chịu .
“Nhan Khánh Ngọc dám chê muội sao?!” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp phun hỏa.
“Không phải hắn.” Hoài Hương theo trực giác mà phản bác.“Hắn vẫn đối với ta tốt lắm…”
“Đúng vậy, đem muội quăng xuống làm tạp vụ thật đúng là tốt.” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng đáp lại.
Thật sự ghi hận.
“Tiểu thư.” Trầm Thiên Hạm liếc mắt cảnh cáo nàng một cái, hiện tại
không phải thời điểm để nổi cáu.“Hương Hương, sự tình rốt cuộc là như
thế nào ngươi hãy nói ra xem, chúng ta mới có thể thay ngươi nghĩ biện
pháp tốt được.”
Hoài Hương thoáng do dự .
Mạc Nguyên Thiến nghĩ đến cũng chỉ tại mình mới khiến cho nàng lâm
vào hoàn cảnh khó khăn này, không khỏi tự trách, thanh âm trở nên ôn nhu hơn.
“Hương Hương, ngươi nghĩ muốn cái gì, thì hãy nói ra.” Hai người từ
nhỏ cùng nhau lớn lên, Hoài Hương vẫn cùng nàng nơi nơi đến, luôn hết
thảy đi theo nàng. Chưa từng có kiên trì yêu cầu cái gì, nếu thật sự
nàng muốn Nhan Khánh Ngọc, nàng như thế nào cũng muốn giúp Hương nhi
hoàn thành nguyện vọng này , Hoài Hương nhìn hai nàng , nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
“Ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn……”
Nghe nói Nhan Khánh Ngọc lần thứ tư tới chơi, Thượng Quan Ngự Kiếm run sợ nghiêm mặt, vội đến đến đại sảnh.
Đại sảnh. Chợt nghe thấy Mạc Tĩnh Viễn đang ngồi trên vị trí chủ nhân nói:“Nhan huynh, dù sao nói cho đúng hơn huynh vốn n