
ệnh của ta liền thuốc đến bệnh trừ sao?” Lại vẫn khó nén ý cười
nồng đậm ở đáy mắt.
Dạ Sở Tụ thấy chính mình lại mắc mưu của hắn, tức cũng không được giận cũng
không phải.Sớm biết vậy, lúc nãy cứ để hắn uống hết bát dược, uống chết cho
rồi. (#Ami: ôi... tỷ ác quá, phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ =.=; #Cận ca:
*hưng phấn* phải phải phải biết thương... *sững lại* *ánh mắt sắc bén* *trầm
giọng* ngươi nói ai là hoa... ngọc??; #Ami: *bộ dạng vô tội* muội có nói gì
đâu, muội đi trước *chạy biến*)
“Ngài rốt cuộc muốn thế nào? Không phải nói từ nay về sau cả đời không qua lại
với nhau, sao ngươi không trở về hoàng cung làm hoàng đế của ngài, lại muốn ở
nơi này của ta làm cái gì?”
Hoàng Phủ Cận từ từ cười. “Ta vừa mới nói với nàng đều là lời thật, từ sau khi
thê tử ta rời đi, mỗi ngày ta đều không phấn chấn, hậm hực thành bệnh, nếu ta
uống bát thuốc này có thể tiêu trừ sự giận dữ ở đáy lòng nàng, dù là chết, ta
lại có gì e ngại?”
“Hừ! Ngài có tâm bệnh, liên quan gì ta?”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của hai đứa con, khi bọn chúng bước
vào y quán nhìn đến Hoàng Phủ Cận, nguyên bản còn đang nói cười, lập tức trở
nên trầm mặc.
Dạ Sở Tụ tuy rằng chưa hướng các con làm rõ quan hệ của bọn họ và nam nhân này,
nhưng cũng không đại biểu Hoàng Phủ Cận sẽ bỏ qua hai đứa con này.
Xem bộ dạng hắn nhìn đến các con, làm cho nàng lo lắng.
“A! Đây không phải tri phủ đại nhân mới nhậm chức không lâu trước đã bắt chúng
tôi nhốt vào đại lao sao? Như thế nào lại đến y quán nhỏ này của chúng tôi,
chẳng lẽ là Tri phủ đại nhân có bệnh gì không thể nói ra?”
Hoàng Phủ Cận cũng không tức giận, chỉ giương cây quạt tao nhã cười. “Xem ra có
người không phục bị bắt vào ngục, sớm nghe nói công tử lớn của Bạch thần y thông
minh hơn người, nguyên lai cũng bất quá như thế, còn không phải bị ta bắt vào
nhà tù.”
Bạch Huyền Duật từ nhỏ đã được thiên hạ xem là cái thông minh lanh lợi, nay bị
người khác nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời biến đổi. “Ngài thắng tôi
một lần, cũng không có nghĩ sẽ thắng tôi lần thứ hai.”
Nói xong, cậu một phen kéo đệ đệ hồi lâu chưa lên tiếng, xoay người vào phòng.
Ánh mắt Hoàng Phủ Cận vẫn đuổi theo hai tiểu yêu nghịch ngợm, trong mắt đều là
ý cười dung túng. “ nàng dạy hai đứa con rất khá.”
Dạ Sở Tụ lại lộ ra biểu tình phòng bị. “Ngươi muốn thế nào?”
Hắn nhẹ giọng cười. “Như thế nào? Hay là nàng sợ ta cướp đi bọn họ?”
Thấy nàng thật sự có chút sợ hãi, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một kế. “Tuy
rằng ta chưa bao giờ nuôi nấng bọn chúng, nhưng nàng nên biết, huyết mạch hoàng
thất không lưu ra ngoài, bọn chúng tốt xấu cũng là con nối dòng của ta, nếu
nàng không muốn để ta cướp đi bọn họ, cũng không phải là không thể được. Bất
quá...”
Ánh mắt hắn vừa chuyển, đàm phán nói: “Chỉ cần nàng đáp ứng chữa khỏi tâm bệnh
của ta, ta sẽ rời đi nơi này, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người
nữa, được chứ?”
Dạ Sở Tụ có chút khó hiểu.”Ngươi... Thật sự đáp ứng, chỉ cần ta chữa khỏi bệnh
của ngươi, ngươi liền thả chúng ta?”
Hoàng Phủ Cận lạnh nhạt gật đầu. “Đúng vậy. Bất quá ta có một cái điều kiện,
nàng và hai đứa con phải vào ở trong phủ của ta.”
Kỳ thật ngày thứ hai
Hoàng Phủ Cận đến Dương Châu, đã đặt mua thỏa đáng tòa phủ đệ bên cạnh, ngày ấy
mặc dù mượn phủ của tri phủ Dương Châu, chỉ là vì muốn dụ tới hai tiểu trộm.
Nay vật đổi sao dời, hắn mang theo gia quyến bên người, ở tạm tại phủ đệ hoa lệ
này.
Hắn cố ý che dấu thân phận đế vương, tất cả quy củ trong phủ đều đơn giản,
những người hắn mang đến, tất cả đều là đại nội cao thủ những năm gần đây hắn
tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
Mọi người trong phủ tôn xưng hắn công tử, mà người ngoài chỉ biết vị Hoàng công
tử anh tuấn tiêu soái này là một thương nhân.
Dạ Sở Tụ không nghĩ tới bảy năm sau, nàng cư nhiên còn có thể cùng hắn dây dưa
lần nữa, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không có ngày gặp lại nữa, cũng đã
chuẩn bị sẵn một đời cô độc.
Nhưng khi hắn xuất hiện lần nữa, nàng không thể phủ nhận, ngay lúc đó lòng mình
xác thực rối loạn.
Nàng không biết đang sợ cái gì, có lẽ là sợ tâm sự mình chôn dấu nhiều bị người
vạch trần, cũng có lẽ là sợ hai đứa con mình tận tâm nuôi lớn bị hắn cướp đi.
Nàng rất hiểu Hoàng Phủ Cận, bề ngoài nhìn như vô hại, nhưng nội tâm lại khôn
khéo đáng sợ.
Vạn nhất hắn quyết tâm cướp đi hai đứa con, nàng làm sao có năng lực chống lại
hắn?
Nàng vừa lo lắng hắn muốn con, vừa sợ lòng mình sẽ lại luân hãm.
Tuy rằng hắn chính mồm nói, chỉ cần trị bệnh cho hắn, hắn đồng ý rời đi, buông
tha nàng cùng con.
Chỉ có chính nàng biết, khi hắn nói ra lời này, trong lòng nàng lại hung hăng
thắt lại.
Đừng nghĩ, chuyện tình cảm, nàng chưa bao giờ có năng lực khống chế được.
Huống hồ ngày ấy chẩn mạch cho hắn, nàng chẩn đoán chính xác hắn có bệnh không
tiện nói ra, đại khái là hàng năm ăn uống không ổn định, hơn nữa xử lý quốc sự
vất vả, làm cho tâm sức không đủ, sức khoẻ hơi hao hụt.
Khi nghĩ đến hắn mỗi ngày thức đêm xem tấu chương, phí sức xử lý quốc sự, nàng
liền nhịn không đư