
”
Nhím nói: An Dĩ Phong cười lạnh lùng. “Nhưng bố của con em để bụng.”
Tôi cười, mấy ngày qua, bây giờ tôi mới cười vui vẻ như vậy và cũng phát hiện
An Dĩ Phong hài hước hơn Hàn Trạc Thần.
Trên đường về, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hắn nói nhiều hơn Hàn Trạc Thần,
lại hài hước. Nói chuyện với hắn không cảm thấy trời tối cũng không cảm thấy
đường xa.
“Các anh làm như vậy có được không?” Tôi lo lắng hỏi. “Có thể giấu cảnh sát
không?”
“Có giấu được cảnh sát hay không không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là
anh Thần đã xuất cảnh. Gần đây, ngoài tội phạm tham ô, cô đã nghe có mấy tội
phạm bị dẫn độ được về nước chưa?”
Tôi lắc đầu, quả là chưa nghe bao giờ, ngoại trừ những người nhập cảnh trái
phép bị đưa về.
“Cô thử nghĩ mà xem, họ bỏ ra bao nhiêu tiền của, sức lực, vật chất, cả thế
giới truy tìm kẻ đào tẩu, không chừng còn mất mạng mấy cảnh sát, vất vả, cực
nhọc mới bắt được phạm nhân về, không những phải nhốt vào tù, cho ăn cho uống,
mà còn phải tăng cường quản thúc. Đấy chẳng phải là tự thêm việc ư? Cho nên chỉ
khi nào có thể truy thu lại số tiền khổng lồ, nếu không họ sẽ không huy động
đến cảnh sát hình sự quốc tế để bắt tội phạm... Vả lại, anh Thần vốn không phải
tội phạm, nói đúng ra cũng không phải nghi phạm, kể cả những cảnh sát ăn no
dửng mỡ điều tra ra là anh Thần giả chết cũng không có quyền bắt anh ấy vì muốn
tìm một thế giới riêng sống những tháng ngày bình yên đâu phải là phạm tội!”
“Nhưng nhỡ đâu họ tìm ra cái gì đó thì làm thế nào?”
“Cô đừng nghĩ cảnh sát chuộng chính nghĩa đến như vậy. Cô tưởng những cảnh sát
cấp cao kiểm tra anh Thần là để diệt trừ cái ác? Họ ngứa mắt với thái độ của
chúng tôi, càng không muốn thế lực xã hội đen tiếp tục bành trướng khiến họ mất
mặt. Bây giờ anh Thần “chết” thảm như vậy, bán toàn bộ số tài sản cũng coi như
giữ thể diện cho họ rồi. Lúc này họ không muốn điều tra cái chết của anh Thần
là thật hay giả mà bắt đầu giải quyết đến tôi.”
“À! Vậy anh định làm thế nào?”
“Rất đơn giản, lấy tiền chia cho anh em coi như phụ cấp thôi việc, phần còn lại
ủng hộ Hội Chữ thập đỏ. Sau đó, tìm một bãi biển có phong cảnh đẹp, gieo mình
xuống biển... Có lẽ họ sẽ nói tôi sợ tội mà tự sát.”
“Đơn giản thế sao?”
“Đúng vậy, vì sợ tội lẩn trốn thì phải đem theo tiền.”
“Tôi hiểu rồi, các anh có sống hay không họ không quan tâm, họ chỉ muốn các anh
biến mất rồi nhờ dịp này chấn chỉnh giới giang hồ.”
“Họ chấn chỉnh thì càng tốt, khỏi phải để đám giang hồ nhàn rỗi lại làm phiền
chúng ta.” An Dĩ Phong tựa vào ghế, thở dài. “Nhiều năm qua tôi phải bỏ công bỏ
sức giúp cảnh sát quản lý xã hội đen, duy trì an ninh trật tự trong cái xã hội
ấy. Họ đã không trao tặng phần thưởng, huân chương an ủi tôi mà còn thấy tôi
chướng mắt, thế thì để họ tự đi mà quản, tôi cũng về hưu, ra nước ngoài dưỡng
lão, sống những ngày tháng ung dung tự tại.”
Nghe ra oan ức quá nhỉ?
Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng là oan ức, đáng lý phải tặng cho hắn một huân
chương an ủi vì đã lao tâm khổ tứ.
Nghe anh ta nói xong, tôi không còn nơm nớp lo sợ nữa, bỗng nhớ ra một vấn đề,
thắc mắc từ lâu: “Đúng rồi, anh có thể nói cho tôi biết lúc mười tám tuổi Thần
như thế nào không?”
“Anh Thần ư?...” Khi An Dĩ Phong hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt tươi cười. “Lần
đầu tiên tôi gặp anh ấy, mới nhìn đã biết là một người tài đức vẹn toàn, nói
chuyện không văng một từ bậy bạ nào, rất lịch sự. Trước khi đi ngủ còn học
thuộc lòng từ mới tiếng Anh, buồn cười chết đi được. Tôi hỏi anh ấy thích học
như vậy sao còn gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói thích tìm cảm giác mạnh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... chúng tôi học cách hút thuốc, uống rượu, chém người... chúng tôi còn
ở cùng một phòng, làm gì cũng có nhau, ngay cả việc cùng thay đổi, thay đổi đến
mức không nhận ra mình nữa! Mấy năm sau, một buổi tối, tôi hỏi anh ấy tại sao
lại gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói vì một người, lúc còn nhỏ nhìn người ấy
chịu khổ mà bất lực, lớn lên rồi, tưởng rằng có thể làm gì đó cho người ấy
nhưng lại làm sai. Vì người ấy, anh ấy đã đi vào con đường cùng, quay đầu lại thì
đến cả việc gặp mặt lần cuối cũng không được...”
An Dĩ Phong nhìn tôi một cái, lắc đầu ngao ngán nói tiếp: “Tối hôm đó tôi muốn
đấm cho anh ấy một cái, tuyệt giao với anh ấy. Nghe anh ấy nói vậy, vốn muốn
trách anh ấy thất tín bội nghĩa nhưng không nói được nữa. Anh ấy bất chấp cả
tính mạng gia nhập xã hội đen, giúp cảnh sát làm bao nhiêu việc, đã không được
đền đáp thì thôi, lại còn đem hết tiền bạc giúp bố dượng thăng chức. Tôi thấy
con người sống kiểu như vậy mới thật bi thương.”
“Đúng vậy, thật bi thương!”
“Bi thương hơn nữa là có tình cảm thật, toàn tâm toàn ý yêu một người con gái,
mà mẹ kiếp, lại là kẻ thù của mình!”
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, lần này tôi không chăm chú nhìn sao nữa mà nhìn cả
bầu trời, ông trời đã không công bằng với hắn, rất tàn nhẫn là đằng khác! Vậy
mà tại sao tôi không thể công bằng với hắn, đối với hắn tốt hơn?
Mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của An Dĩ Phong, cảnh sát cố tình truy cứu hắn
đến