
nhân, An tiên sinh muốn giúp cô lo liệu mọi việc, hy
vọng cô ủy quyền cho ông ấy, để cho ông ấy bán toàn bộ số tài sản và cổ phần
của Hàn tiên sinh chuyển thành tiền mặt gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ để cô tiện sử
dụng.”
“Ừm.”
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ biết ký tên. Ký xong tôi nói với An Dĩ Phong:
“Tôi muốn đi thăm anh ấy.”
An Dĩ Phong đưa cho tôi một tờ giấy ăn: “Bác sĩ nói cô không thể bị kích động,
vì đứa con, cô đừng đi nữa.”
“Thôi được!” Tôi gật đầu, nhìn tờ giấy ăn, chợt nhớ Hàn Trạc Thần từng tặng cho
tôi món quà này. “An Dĩ Phong, tôi muốn có giấy ăn anh ấy từng mua cho tôi,
những bông hoa nhỏ màu hồng, rất đẹp.”
“Được!” Hắn nhìn vệ sĩ bên cạnh. “Đi lấy đi!”
Cuộc đời đầy rẫy những chuyện nực cười, hắn tặng tôi giấy ăn hóa ra là để tôi
lau nước mắt. Tôi ôm một bịch giấy ăn lớn khóc cả một ngày, mới phát hiện mọi
chuyện đều là định mệnh. Vì hắn mà tôi đã nhiều lần dằn vặt, mỗi lần tôi quyết
tâm vứt bỏ thù hận thì hắn lại vứt bỏ tôi, nhưng tôi vẫn cứ ngu ngốc hết lần
này đến lần khác...
Khóc một lúc nữa, rồi tôi lau nước mắt, nói với An Dĩ Phong: “Tôi muốn ăn.”
Hắn lập tức tiến đến hỏi: “Cô muốn ăn cái gì? Tôi lập tức cho người đi mua.”
“Thứ gì bổ dưỡng là được.”
Chưa đến một tiếng, trong phòng bệnh đã bày đầy đồ ăn, toàn là các thức ăn giàu
dinh dưỡng.
Tôi ăn từng chút một, không nhớ đã ăn những gì, cũng chẳng biết mùi vị ra sao,
chỉ biết những thứ đó có lợi cho thai nhi.
Đến đêm, đám vệ sĩ lui hết, chỉ có An Dĩ Phong ở lại. Hắn trầm tư suy nghĩ hồi
lâu rồi hỏi: “Tại sao lại tự tử? Anh Thần giết cả nhà cô, cô không hận anh ấy
sao?”
“Hận, tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ, anh trai chết thảm thì sao tôi không hận
được?”
“Vậy cô nên vui mừng.”
“An Dĩ Phong, anh nghĩ bây giờ tôi rất vui, phải không?” Tôi lấy ra một tờ giấy
ăn, lau nước mắt. “Tôi biết tôi nói thế nào anh cũng sẽ không tin, tôi cũng
không tin có người lại ngốc nghếch đến mức yêu kẻ thù không đội trời chung của
mình... Nhưng tôi đã yêu, từ năm tôi mười lăm tuổi, anh ấy nói với tôi rằng tôi
là của anh ấy... Trái tim tôi không ngừng dao động, có lúc hận nhiều hơn một
chút, có lúc lại yêu nhiều hơn một chút... có lúc muốn gác tình yêu lại, có lúc
muốn vứt bỏ hận thù nhưng đều không làm được. Tôi đi Anh, cuối cùng gác lại cả
tình yêu và thù hận, trở về gặp anh ấy, biết rõ là chúng tôi sẽ không có kết
cục tốt nhưng lại đi theo vết xe đổ!”
“Có thật là cô có thể vứt bỏ hận thù không?”
“Vứt bỏ hay không còn có ý nghĩa gì đây?” Tôi ôm giấy ăn, cuộn người trong
chăn. “Tôi muốn ngủ một lúc, anh không cần phải ở đây mãi như vậy, tôi không
sao.”
“Thôi được. Cô tỉnh dậy, tôi sẽ đưa cô đi gặp anh Thần.”
“Ừ!”
Hàn Trạc Thần là người đa nghi. Hắn cảm thấy bất cứ ai trên thế giới này đều có
khả năng giết hắn, kể cả tôi, nhưng hắn tin một người chắc chắn sẽ không giết
hắn, đó là An Dĩ Phong.
Đêm khuya tĩnh mịch, tôi nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng nói chuyện rất
nhỏ trong phòng vệ sinh, chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến như vậy.
“Anh yên tâm, em từ bỏ quyền thừa kế tài sản, cảnh sát sẽ không nghi ngờ em,
nhiều lắm cũng chỉ cáo buộc em tội cản trở việc công...”
Giọng điệu của hắn xem ra có vẻ đắc ý, khoái trá, không còn chút tiều tụy hay
buồn rầu nào.
“Tiền à... Em đã bán toàn bộ sòng bạc và hộp đêm, cổ phiếu cũng bán cho các cổ
đông khác rồi... Ừ, cô ấy đã ký tên, về mặt pháp luật không có vấn đề gì. Đúng
rồi, em còn lén giữ lại mười triệu đô la...”
“Đúng, tiền mặt, ước tính đủ cho chúng ta tiêu mấy năm...”
Tôi ký tên rồi, ký vào những giấy tờ gì tôi hoàn toàn không nhớ nữa. Rốt cuộc
đây là thế giới kiểu gì vậy? Tôi xuống giường, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Đêm
tối mịt mùng, đôi chân trần của tôi run rẩy đứng trên phố, nhớ hắn biết bao,
chưa bao giờ nhớ hắn đến vậy.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh, tài xế hỏi tôi đi đâu.
Tôi nói: “Nghĩa địa.”
Ông ấy lập tức lái xe đi mất.
Lại có một chiếc xe dừng lại, nghe tôi nói đến nghĩa địa, do dự hồi lâu mới để
tôi lên xe.
Tôi ngồi trên đám hoa cúc đã khô héo từ lâu, tựa lưng vào tấm bia mộ, giống như
đang tựa vào ngực hắn, cảm thấy yên lòng.
“Em biết anh cô đơn”, tôi nói. “Em biết anh rất thất vọng về thế giới này, em
cũng thế, nhưng không sao, có em ở đây cùng với anh rồi... Thần, bây giờ em mới
hiểu, anh là người tốt, anh thực sự là người tốt, những người anh giết đều là
những người đáng chết... Trái tim anh hiền hậu hơn ai hết, chỉ là hiện thực tàn
khốc khiến anh trở nên lạnh lùng... Cả đời này anh trải qua quá nhiều bi
thương, ông trời thật bất công, cũng không cho anh lấy mấy ngày yên bình...”
Bỗng một giọng nói vọng đến.
“Anh ấy thường nói cô lương thiện, trong mắt cô ai cũng là người tốt... tôi đã
không tin, bây giờ thì tôi tin rồi! Cô yêu anh ấy, tình yêu đó còn sâu sắc hơn
cả sự hận thù.”
Là giọng nói của An Dĩ Phong. Trong đêm tối tĩnh mịch ở nghĩa địa, nghe thấy
giọng nói thế này thật vô cùng kinh sợ.
“Anh...” Bất giác tôi sát gần lại bia mộ, tay ôm bụng.
An Dĩ Phong ngồi cạnh tôi. “Để tôi nói chuyện cùng cô nhé!”
“Không cần,