Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323885

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

cùng. Sáng sớm hôm sau, cảnh sát đến đưa hắn đi, đã hơi hai mươi tư tiếng

đồng hồ mà hắn vẫn chưa trở về.

Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ nhìn xung quanh, rất sợ

hắn đi rồi không bao giờ trở về.

“Hàn phu nhân.”

Tôi quay đầu lại nhìn, cô cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng bên giường tôi. Cô

ta khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt vô cùng sắc bén, vừa nhìn đã biết sẽ không dễ

đối phó.

Tôi vuốt vuốt bụng, lấy lại tinh thần: “Có việc gì sao?”

“Chúng tôi đang điều tra vụ án của Hàn Trạc Thần, xin cô phối hợp một chút.”

“Mời ngồi.” Tôi bưng cốc trà an thai vừa rót để trên bàn lên, uống một ngụm.

Cô ta lướt nhìn một lượt đống thuốc bổ để trong phòng, giọng điệu cũng dịu đi

đôi chút: “Tôi có thể hỏi một chút không, tình cảm vợ chồng giữa cô và Hàn Trạc

Thần thế nào?”

“Rất tốt!”

“Vậy tại sao kết hôn chưa được một tháng, cô lại ra nước ngoài, ở riêng suốt

hai năm trời?”

Câu hỏi này còn sắc bén hơn cả câu hỏi của đám phóng viên, nhưng đối với phóng

viên chỉ cần một câu: “Không thể trả lời” là đủ rồi. Câu hỏi của cảnh sát, bắt

buộc phải trả lời, mà còn phải trả lời thành thật, một chút mập mờ cũng không

được.

Tôi nhìn sắc mặt của cô ta, quyết định trả lời đúng sự thật: “Vì giữa chúng tôi

có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì?”

“Anh ấy nghi ngờ tôi yêu người đàn ông khác, không cho phép tôi ra ngoài. Một

hôm, người đó muốn đưa tôi rời khỏi, trong lúc giằng co, tôi không cẩn thận ngã

xuống cầu thang, bị sảy thai.” Tôi cúi đầu uống một ngụm trà lớn, kéo chăn che

bụng. “Anh ấy không tha thứ cho tôi, còn không cho phép tôi bước vào cửa

chính.”

Cô ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới cúi đầu ghi chép thật nhanh, viết

xong, cô ta lại hỏi: “Cô cùng chàng trai đó đến Anh?”

“Tôi cùng anh ấy đến Anh để điều trị vết thương ở chân, sau khi chữa khỏi, tôi

ở lại học, không tin, cô có thể điều tra.”

“Vậy tại sao cô lại trở về?”

“Tôi ký hợp đồng với công ty giải trí, trở về để thu một bản nhạc. Tôi và Thần

gặp nhau trong một bữa tiệc, giải thích rõ mọi hiểu lầm rồi mọi việc lại tốt

đẹp.”

Cô ta ngẩng lên khỏi sổ ghi chép, nhìn vào mặt tôi, tôi có thể nhận ra cô ta cố

tỏ ra không quá coi thường tôi: “Cho nên cô kết thúc mối quan hệ nhập nhằng với

Mạnh Huân của công ty giải trí?”

“Tôi!” May mà tâm trạng tôi không tệ, nếu là hai ngày trước, có lẽ tôi đã bị cô

ta làm cho phát điên. Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Việc này có liên quan đến vụ

án không?”

“Hàn phu nhân, xin cô thành thật trả lời tôi, cô trở về bên Hàn Trạc Thần, có

phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không?”

“Tôi không hiểu ý cô.”

“Ý tôi là Hàn Trạc Thần có từng ép buộc cô không?”

Bây giờ tôi mới nhận ra không chỉ sức tưởng tượng của cánh phóng viên phong phú

mà sức tưởng tượng của cảnh sát càng khác thường, tôi giận dữ nói: “Không có!

Từ lúc chín tuổi tôi đã ở bên anh ấy, anh ấy đối với tôi so với con đẻ còn...”

Tôi bỗng dừng lại bởi trong đầu thoáng hiện lên một cảnh máu tanh.

Tôi che mặt, cố kiềm chế sự kích động, bắt mình nhớ lại sự bảo vệ chu đáo của

hắn dành cho tôi, còn cả chiếc ô trong suốt trong ngày mưa nọ, những lời hắn

nói trong bệnh viện, sự trùng phùng của chúng tôi, đêm đầu tiên tuyệt đẹp của

chúng tôi, con của chúng tôi...

Tôi lấy tờ giấy ăn màu hồng nhạt lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nói

tiếp: “Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”

Cô ta gật đầu, hỏi tiếp: “Mấy ngày nay, tại sao An Dĩ Phong bảo vệ cô không rời

nửa bước, hai người đã nói những gì, làm những gì?”

Tôi cố kiềm chế cơn kích động muốn hắt cốc trà trong tay vào mặt cô ta: “Là do

Thần nhắn nhủ An Dĩ Phong chăm sóc tôi thật tốt. Anh ta sợ tâm tình tôi không

ổn định mà nghĩ quẩn nên mới không rời nửa bước.”

“Vậy cô biết An Dĩ Phong bao lâu rồi? Hai người rất thân thiết ư?”

“Quen biết đã lâu nhưng chúng tôi chỉ gặp mặt vài lần, anh ta không có thiện

cảm với tôi.”

“Anh ta không có thiện cảm với cô?” Hình như cô ta nhớ tới chuyện gì đó quan

trọng, đột nhiên hỏi: “Cô thấy quan hệ giữa anh ta và Hàn Trạc Thần thế nào?”

“Đương nhiên là rất tốt, họ ở cạnh nhau khi chưa đầy mười tám tuổi, cùng nhau

học hút thuốc, cùng nhau học uống rượu, cùng trọ một nhà, như hình với bóng...

Họ đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử hai mươi năm trời cho đến ngày hôm nay,

quan hệ sao có thể không tốt?”

Nhìn bọn họ trong bộ cảnh phục, tôi càng lúc càng thấy chướng mắt: “Cảnh sát

các người rốt cuộc có thể làm được gì? Có người tận mắt nhìn thấy cả gia đình

người ta chết thảm thì các người không hề hỏi. Thần đã được hỏa táng rồi mà

ngày nào các người cũng điều tra, cô tưởng tôi không biết chắc, các người đã

sớm muốn anh ấy chết... Các người muốn điều tra hung thủ? Hay là muốn bắt An Dĩ

Phong?!”

“Thiên Thiên!” Một chàng trai tác phong nhanh nhẹn bước về phía tôi, giọng nói

nhẹ nhàng, anh ôm lấy vai tôi, an ủi: “Thiên Thiên, em đừng kích động.”

“Anh Tiểu Cảnh?” Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Cảnh như mới từ trên trời rơi xuống.

“Sao anh lại tới đây?”

“Anh vừa biết chuyện của ông ấy, anh sợ em nghĩ quẩn...”

“Em không s


Teya Salat