Ngoan, Anh Yêu Em

Ngoan, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325751

Bình chọn: 10.00/10/575 lượt.

hư vậy?”

Đồng ba cúi đầu, khàn khàn nói: “Yên Yên, coi như ba ích kỷ

cũng được, ba không cách nào chấp nhận con gái mình gả cho người nhà họ Lăng được.

Ban đầu ba nó chưa trực tiếp nói rõ ràng với ba đã cách chức của ba. Mấy năm

nay ba cũng đã ngộ ra được nhiều điều, ba cảm thấy quyền lực địa vị đã không

còn quan trọng nữa. Nhưng đối với ông ta ba không cách nào tha thứ được. Coi

như là vì ba, con hãy rời khỏi cậu ta được không?”

Nước mắt càng ngày càng nhiều, cô cúi đầu thật sâu vô lực phản

bác. Là một người cha, ông đã dùng giọng nói trầm thống, khổ sở nói lên lời thỉnh

cầu với con gái mình thì cho dù người đó là ai cũng không thể cự tuyệt. Nhưng

cô là một người kiên cường, sau một thời gian dài trầm mặc, cô nghẹn ngào nói:

“Ba, nếu như ba không cách nào chấp nhận được việc con gả cho Lăng Khiên thì cả

đời này con sẽ không lấy chồng. Con có thể đồng ý với ba, đảm bảo với ba rằng

sau này anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt ba nữa, nhưng lại không thể đáp ứng

việc con phải rời xa anh ấy. Như vậy đối với Lăng Khiên và cả với con là không

công bằng.”

Ba cô nghe cô nói xong thì buông tay cô ra, thân thể ngả về

sau dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi nói: “Con đi ra ngoài đi. Ba muốn yên

tĩnh một mình.”

Đồng Yên theo lời ông đứng dậy, rót cho ông một cốc nước

nóng đặt trên mặt bàn rồi xoay người đi ra ngoài. Đi qua phòng mẹ nói với mẹ

vài câu rồi trở về phòng mình.

Cô tắm rửa qua rồi nằm trên giường, không kiềm chế nổi nữa

mà từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống, từ trên mặt cô rồi thấm ướt gối.

Cô cảm thấy rất ủy khuất, còn ủy khuất hơn cả việc bốn năm trước đây, ba cô

không hề có sự đồng ý của cô đã một mình

quyết định hôn sự của cô. Khi đó cô còn

là một sinh viên, suy nghĩ chưa được chín chắn còn nhất quyết phản kháng ông,

còn có thể thẳng thắn thể hiện sự bất mãn của mình. Nhưng bây giờ, ngay cả khả

năng để óan giận cô cũng không có, đơn giản giờ cô đã trưởng thành, đơn giản

ông ấy là cha cô, người đã sinh ra và nuôi nấng cô lớn khôn. Nhìn ba mình ngày

càng già đi, cô thật sự không muốn làm trái ý ông, nhưng khi nghĩ đến người đàn

ông kia mà cô yêu thương, cô làm sao có thể gật đầu đồng ý được.

Giờ khắc này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô chẳng bao giờ

nghĩ tới sẽ có một ngày cô phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu.

Sáng ngày thứ hai, Đồng Yên gọi điện thoại cho Lăng Khiên bảo

anh đến nhà ăn điểm tâm. Anh vẫn còn đang ngủ, giọng khàn khàn đáp lại: “Anh

không qua đâu, anh không muốn gặp ba em. Anh đoán rằng lão nhân gia cũng không

muốn gặp anh đâu. Em ăn xong rồi mang sang cho anh đi.”

Đồng Yên ăn sáng xong, nói với bố mẹ mình một tiếng rồi ra

khỏi nhà, trong tay cầm theo một hộp giữ ấm, bên trong đừng đồ ăn sáng mang đến

cho Lăng Khiên.

Đến phòng trọ, cô ấn chuông ở ngoài cửa một lúc lâu thì cửa

mới mở ra. Lăng Khiên đứng đó nhưng không có mặc áo, anh chỉ mặc một cái quần,

đầu tóc ướt nhẹp, rõ ràng là anh vừa mới tắm xong, nhưng sắc mặt anh lại không

tốt lắm, hơi tái đi, đáy mắt có màu xanh nhạt.

Đồng Yên từ trong rương lấy ra một cái áo đưa cho anh mặc,

giúp anh cài lại cúc rồi bất mãn lầm bầm: “Chẳng sợ lạnh gì cả.”

Lăng Khiên cười, ôm chầm và hôn cô một cái, sau đó mở hộp

cơm ra bắt đầu ăn sáng.

Đồng Yên ngồi bên cạnh anh, tay cô bị anh nắm chặt, nhìn anh

ăn uống rất chậm chạp có chút đau lòng: “Đồ ăn không ngon hả anh?”

Anh vừa mới ăn vài miếng đã để muỗng xuống, sau đó ôm cô kéo

vào trong lòng, mặt chôn ở cổ cô hỏi: “Chúng ta phải ở đây vài ngày sao?”

Đồng Yên vuốt vuốt cái lưng hoàn mỹ của anh nói nhỏ: “Nếu

anh cảm thấy không quen thì ngày mai chúng ta trở về thôi.”

Lăng Khiên lắc đầu, hai tay càng ôm cô chặt hơn nói: “Thật vất

vả em mới về nhà được một chuyến, cứ ở với ba mẹ vài ngày đi. Anh không sao.”

Cảm giác được thân thể anh căng thẳng, cô đưa tay sờ sờ trán

anh thì thấy tay mình ướt mồ hôi: “Có phải dạ dày anh lại đau không?”

Lăng Khên lôi tay cô đặt lên trên bụng mình rầu rĩ nói: “Có

chút khó chịu, em xoa bụng cho anh một chút đi.”

Đồng Yên thấy anh làm nũng thì hôn mặt anh một cái rồi từ từ

xoa bụng cho anh.

“Yên Yên, tối hôm qua trở về, ba có nói gì với em không?”

Đồng Yên ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh nói: “Có.”

“Ông ấy nói cái gì?”

“Cũng chẳng khác lắm với những lời nói với anh, chính là không

đồng ý gả em cho anh, nói rằng em phải rời xa anh.”

“Em đã nói như thế nào?”

Đồng Yên càng rúc mạnh vào ngực anh hơn, nói: “Em nói rằng nếu

như ông ấy không đồng ý thì cả đời này sẽ không lấy chồng, nhưng cũng sẽ không

rời xa anh.”

Lăng Khiên sửng sốt, ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười

thật tươi, hai tay ôm lấy mặt cô nói: “Em dũng cảm như vậy sao? Ông ấy còn nói

những gì nữa không?”

Cô nhếch miệng cười, chà chà má vào ngực anh: “Ông ấy nói

anh lòng dạ quá sâu, nói rằng em sẽ không nhìn thấu được anh, còn nói rằng nếu

một ngày em có phát hiện ra anh không giống một chút nào so với tưởng tượng của

anh thì em sẽ rất đau khổ.”

Lăng Khiên nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống mặt anh.

“Em cảm thấy sao?”

“Em


Ring ring