
cũng có thời gian đến nhà Haier. Vừa mới bước vào sân, đã nhìn
thấy trên cây có cái bóng trắng. Cậu tò mò đi lên phía trước, không ngờ lại có
một cô công chúa nhỏ đáng yêu đang trốn trên cây.
Bộ váy nhỏ màu trắng, tóc xoăn đen thùi được cột lên
bằng một sợi ren, ánh mắt màu xanh lam nhìn thấy cậu, lại không hề sợ người lạ,
ngược lại tràn đầy tò mò. Khi nhắc đến mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề dấu diếm
quyến luyến, hỏi cậu “Mẹ thực sự sẽ đến sao ?’’. Trong đôi mắt xanh xinh
đẹp tràn ngập cô đơn.
Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn mẫn cảm nhận
ra điều gì đó, làm cho người ta vừa yêu mến lại đau lòng.
Cậu nhớ Haier vẫn thường khoe rằng…
“A Nhượng, nếu cậu thấy Tâm Tâm, nhất định cũng sẽ
thích em ấy! Em ấy đúng là cô bé khiến người ta yêu thích !’’
Vốn rất chán ghét con nít, nhưng lúc này cậu cũng đồng
ý với lời nói của Haier. Cậu mỉm cười với cô bé, thanh âm dịu dàng mà kiên
định, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh Nha Nha.’’ Cậu nghĩ, có một cô em gái để cưng
chiều yêu thương cũng không tệ lắm.
Anh ấy cười thật là đẹp mắt. Đào Tâm Nha bị nụ cười
của cậu bé chinh phục, rốt cục nguyện ý rời khỏi cái cây, nhảy vào trong lòng
cậu bé.
Cậu bé tuy mới 10 tuổi, nhưng chiều cao cũng đã đạt
đến 14, 15 tuổi, rất thoải mái tiếp được cô bé, hôn một cái lên trán cô bé,
“Nha Nha thật ngoan.’’
Đào Tâm Nha sờ cái trán. Vòng tay của anh ấy thật ấm
áp… Cô nở nụ cười, hôn một cái lên mặt cậu bé, ôm lấy cổ cậu, tò mò hỏi :
“Anh là ai ?’’
Lúc này mới nghĩ đến hỏi cậu là ai ? Nếu cậu là
người xấu thì sao bây giờ ? Cậu bé không khỏi bật cười, “Nguyên Duật
Nhượng. Nha Nha có thể gọi anh là Duật ca ca!”
Duật ca ca… Từ nay, trong cuộc sống của cô thêm một
người như vậy. Duật ca ca ở rất gần, hơn nữa nhà còn lớn hơn cả nhà cô, còn rất
đẹp.
Nghe Mary nói, Duật ca ca mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ở
xã hội thượng lưu nước Anh không ai là không biết Nguyên thiếu gia. Nguyên gia
tổ tiên trước đây đã từng cưới công chúa hoàng thất, có quan hệ rất tốt với
Hoàng gia Anh quốc, có phong hào cha truyền con nối. Duật ca ca khi trưởng
thành sẽ kế thừa tước vị.
Lại nghe nói, Nguyên gia ngoài gia thế tôn quý, còn
kinh doanh một tập đoàn tài chính khổng lồ. Jones gia cùng Nguyên gia quen biết
từ rất lâu, tình cảm rất tốt.
Lớn hơn một chút, cô biết mẹ sẽ không trở về nữa. Nghe
được người lớn nói chuyện, cô biết cha và mẹ đã ly hôn sau khi cô ra đời không
lâu. Cô bị mẹ đưa đến Đài Loan. Cho đến khi mẹ qua đời, cha mang theo anh trai
lo liệu hậu sự cho mẹ, cũng mang cô trở về Scotland.
Cô vẫn mang họ mẹ, vẫn gọi là Đào Tâm Nha. Cha nói,
đây là kỉ niệm mẹ, bởi vì cái tên này là do mẹ đặt cho cô.
Cô là tiểu công chúa được sủng ái nhất Jones gia.
Jones gia tiền tài quyền thế mặc dù không thể so với Nguyên gia, nhưng ở
Scotland vẫn là phú hào danh thân nổi danh.
Cô vẫn thường đến Nguyên gia chơi. Bác trai cùng bác
gái vẫn rất yêu quý cô. Nhất là bác gái. Bác gái đến từ Đài Loan, là học tỷ của
mẹ. Hai người tình cảm rất tốt. Bác gái vẫn nói bộ dạng cô rất giống mẹ, liền
nhận cô làm con gái nuôi của Nguyên gia.
Cô thường xuyên bám dính lấy Duật ca ca, lúc nào cũng
không muốn rời. Duật ca ca cũng không ngại cô làm phiền, yêu thương cô hơn so
với tất cả mọi người. Cho dù cô có tùy hứng, Duật ca ca vẫn sủng nịch cười
cười. Nhưng nếu tùy hứng quá mức, Duật ca ca sẽ tức giận.
Duật ca ca tức giận rất đáng sợ. Lúc đó cô sẽ ngoan
ngoan làm nũng xin lỗi, mong Duật ca ca tha thứ cho cô. Ngay cả anh trai của cô
cũng nói anh ấy không được đối xử như vậy.
Khi đó, cô sẽ ôm lấy Duật ca ca, hừ mũi nói :
“Duật ca ca khác biệt với mọi người !’’
Trong lòng cô, Nguyên Duật Nhượng là không giống như
vậy. Trái tim thiếu nữ, tự nhiên sẽ dừng lại trên người anh. Duật ca ca của cô
bộ dạng đẹp mắt, lại thông minh, người rất tốt, lại yêu thương cô. Trong lòng
cô, không có ai có thể so sánh với Nguyên Duật Nhượng.
“Duật ca ca, Nha Nha sau này muốn gả cho anh!”
Cô luôn ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ nhàng nói như vậy
với anh. Mà anh chỉ cười, xoa xoa đầu cô.
Hàng năm sinh nhật, cô đều nhận được quà, còn có hoa
nhài thêm mãn tinh mà cô yêu thích nhất. Duật ca ca còn có thể đặt một cái bánh
ngọt dâu tây đặc chế mà cô thích nhất. Anh sẽ nói với cô : “Công chúa của
tôi, sinh nhật vui vẻ!”
Nguyện vọng cuối cùng, cô luôn hứa nguyện phải gả cho
Duật ca ca, muốn cùng Duật ca ca luôn ở bên cạnh nhau.
Cô luôn cho rằng những ngày hạnh phúc này sẽ mãi mãi
kéo dài. Cho dù cha qua đời, Duật ca ca vẫn ôm lấy cô đang khóc rống, dịu dàng
nói : “Nha Nha ngoan, đừng đau lòng nữa. Bác Kurt cũng sẽ khổ sở. Đừng
khóc, em quên còn có Haier sao ? Còn có cha mẹ nuôi yêu thương em, còn có
anh. Duật ca ca vẫn luôn ở cạnh em.’’
Cô nhớ lời anh nói, nhận định anh sẽ luôn ở bên cạnh
cô, chờ cô trưởng thành, cô sẽ gả cho anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Nhưng năm cô mười tám tuổi, anh lại dẫn Elena về nhà.
Anh nói, đây là bạn gái của anh.
Cô giật mình nhìn Elena xinh đẹp hào phóng, nhìn Duật
ca ca trong mắt tràn đầy yêu thích khi thấy Elena… Đó là á