
chắc chắn sẽ cùng anh dây dưa mãi không thôi, làm cho tất cả mọi người đều
khó chịu, không hề nghĩ rằng, cô sẽ buông tay.
Chữ ký trên đơn ly hôn mơ hồ khiến anh đau mắt, mà
việc cô mất lại càng làm anh không kịp trở tay.
Cô cứ như vậy rời đi, không còn một dấu vết.
Trong gian phòng kia, cô lau hết các vết tích trên
những vật đã từng thuộc sở hữu của cô, một chút cũng không để lại…… Giống như
cá tính của cô, một khi đã kiên quyết bỏ đi, đối với ai cũng nhẫn tâm.
“Nha Nha……” Rốt cục, anh cúi đầu nhẹ gọi cô.
Tiếng bước chân cộp cộp làm cho hắn giật mình, nhịp
bước chân tiêu sau quen thuộc như vậy, cô luôn như vậy tới gần anh, sau đó từ
phía sau che mắt hắn lại, lại dùng tiếng nói yêu kiều mềm mại làm nũng nhẹ
nhàng hỏi anh : “Đoán xem là ai nào?”
Kỉ niệm ngọt ngào khiến người ta mong nhớ biết bao.
Khóe môi Nguyên Duật Nhượng khẽ nhếch, anh hi vọng
quay đầu nhìn người đi tới, lại phát hiện đó không phải là bóng người trong trí
nhớ, lại chỉ có một cô bé phương Đông mười lăm, mười sáu tuổi sững sờ đứng đó,
giống như bị anh dọa, ánh mắt hơi trợn tròn.
Niềm hi vọng nhỏ nhoi trong tim anh rơi thẳng tắp
xuống, chỉ còn lại một mảnh hư không. Anh thu hồi ánh mắt, vì phản ứng của mình
mà cảm thấy buồn cười.
Sao đã quên nhanh vậy rồi? Cô ấy đã rời đi rồi, sẽ
không bao giờ nữa đã trở lại nữa.
Hắn trầm mặc nhìn bia mộ, không để ý tới cô gái bị
anh dọa, mà cô ấy cũng không rời đi luôn, chỉ đi về phía trước đứng bên cạnh mộ
bia.
Cho đến lúc trời đã tối, Nguyên Duật Nhượng mới rời
khỏi, bước qua bên cạnh người cô gái, rời đi khỏi nghĩa trang.
Sau khi anh rời đi, cô gái mới bước đi, đứng đúng
chỗ người kia vừa mới đứng, nhìn nhìn bó hoa đã phủ đầy tuyết cùng món bánh
ngọt.
Hoa, chính là loài hoa nhài mà cô yêu thích nhất.
Bánh ngọt, cũng là bánh dâu tây mà cô yêu thích nhất.
Mà người kia, Nguyên Duật Nhượng kia…… đã từng là
chồng của cô.
Hai
trăm chín mươi bảy ngày…
Hoa
nhài thêm mãn tinh, dâu tây bánh ngọt, rượu đỏ merlot cùng với sườn dê nướng.
Dâu tây và sườn dê nướng đều là lần đầu tiên em tự tay làm đấy!
Duật
ca ca sẽ thích sao? Anh còn nhớ hôm nay là sinh nhật của em không?
Nhẹ
nhàng thổi tắt ngọn nến. Sinh nhật vui vẻ, Đào Tâm Nha.
.
.
.
Đào Tâm Nha luôn nhớ ngày hôm ấy, cô trốn trên cây,
mặc cho người hầu vội vàng rối loạn tìm cô. Cô cứ tùy hứng ngồi trên cây, mặc
cho mọi người tìm kiếm.
Cô không thích chỗ này. Những gì bọn họ nói cô đều
không hiểu. Cô nhớ mẹ.
Cô luôn ở bên cạnh mẹ. Nhưng một ngày kia, mẹ không
thấy nữa. Các dì các bác đều nói mẹ đã đến thiên đường rồi.
Thiên đường ở đâu? Tại sao mẹ lại không mang cô đi
cùng?
Cô không hiểu, cô chỉ khóc tìm mẹ. Sau đó, một bác
trai ôm lấy cô, nói bác ấy chính là cha cô. Một bé trai cầm tay cô, nói anh ấy
là anh trai cô.
Sau đó, cha cùng anh trai đưa cô đến một tòa thành
thật lớn. Bọn họ nói, sau này nơi đây chính là nhà cô.
Cô không thích ngôi nhà này. Mặc dù ngôi nhà rất lớn,
rất đẹp, nhưng ngoại trừ cha và anh trai, trong nhà những người kia nói gì cô
cũng không hiểu.
Cô không thích ở một mình. Cô nhớ mẹ.
Thừa dịp Mary, người chăm sóc cô rời đi, cô chạy ra
khỏi tòa thành. Cô không muốn ở chỗ đó. Cô muốn mẹ.
Nhưng cô không biết mẹ ở đâu. Muốn đến thiên đường
phải đi lối nào?
Cô trèo lên cây. Trong vườn có một gốc cây đại thụ, cô
thường bướng bỉnh trèo lên đó. Không bao lâu mẹ kế sẽ xuất hiện, sẽ tức giận
trừng cô, nói cô không ngoan. Sau đó mở hai tay, bảo cô nhảy xuống dưới.
Cô trốn trên cây, chờ mẹ xuất hiện. Nhưng đợi rất lâu
cũng thấy mẹ đâu cả.
“Con mèo nhỏ thật đáng yêu! Tại sao lại trốn trên cây
một mình?” Giọng nói rất êm tai, giống như tiếng đàn du dương mẹ hay chơi.
Cô cúi đầu, tò mò nhìn cậu bé đứng dưới tàng cây, sau
đó trừng mắt.
Cậu bé có bộ dạng rất đẹp. Hơn nữa, cô lại nghe hiểu
những gì cậu ta nói.
“Con mèo nhỏ, có muốn xuống dưới không?” Cậu bé vươn
hai tay ra.
“Không đâu!” Cô lắc đầu, chu miệng, “Nha Nha không
phải là con mèo nhỏ! Nha Nha muốn đợi mẹ !’’
Cô là bảo bối Nha Nha của mẹ. Mẹ vẫn gọi cô như vậy.
“Nha Nha? Một cái tên rất đáng yêu!” Cậu bé cười cười,
hai tay vẫn rộng mở, “Nha Nha, trên cây rất nguy hiểm, xuống dưới đi ! Anh
sẽ đợi mẹ với em.’’
Dừng lại một chút, cậu bé mới nói thêm, “Nếu Nha Nha
nhảy xuống mà bị thương, mẹ sẽ rất đau lòng.’’
Câu cuối cùng của cậu bé làm cho cô do dự. Cắn môi, cô
nhẹ nhàng hỏi, “Mẹ thực sự sẽ đến sao ?’’
Mặc dù tuổi nhỏ, vẫn rất hồn nhiên và đơn thuần, nhưng
vẫn mơ hồ cảm giác được cái gì đó.
Nụ cười trên khuôn mặt cậu bé không thay đổi, nhưng vì
nét sợ hãi trên gương mặt cô bé mà càng thêm mềm lòng.
Cậu biết chuyện của cô bé này. Cô ấy là con gái út của
gia đình Jones, trước đây vẫn sống cùng mẹ ở Đài Loan. Nhưng thời gian trước,
mẹ của cô bé đã qua đời. Bác Kurt đến Đài Loan đưa cô bé về Scotland. Mấy ngày
nay, cậu vẫn nghe Haier nói em gái cậu ta có bao nhiêu đáng yêu, có bao nhiêu
khiến người khác yêu thương.
Cậu vẫn rất hiếu kì với cô em gái trong lời kể của
Haier. Rốt cục