
~~ Mở đầu ~~
Hôm qua là ngày kỉ niệm kết hôn 5 năm của cô…
Hôm nay, cô chuẩn bị lên máy bay đi xa. Trước khi
rời khỏi phòng, cô lấy đơn ly hôn đã kí sẵn, đặt trên bàn trang điểm.
Kỳ thực, kết quả như vậy không ngoài ý muốn của cô.
Cuộc hồn này là do cô cưỡng cầu mà có được. Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần kết
hôn, cô có thể có được anh, nghĩ rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ, anh sẽ
chậm rãi yêu cô, mà không hận cô nữa…
Kết quả chứng minh — cô thua rồi…
Năm năm hôn nhân, cô chỉ có sự vắng vẻ, trào phúng,
thái độ lạnh lùng vắng vẻ mỗi ngày của anh, nhìn anh dịu dàng ôm người yêu xuất
hiện trên báo, trên tạp chí…
Phu nhân chính thức là cô bị mọi người nhìn bằng ánh
mắt đồng tình, chê cười… Cô biết những người đó vẫn nói gì ở sau lưng cô.
Bọn họ nói… Cô xứng đáng! Đây là báo ứng! Cô cướp đi
người yêu của người ta, không biết nhục nhã ép kết hôn. Khó trách bị đối xử như
vậy.
Bọn họ đều nói đúng. Cô không phủ nhận điều đó. Cô
biết anh có bạn gái đã luận đàm cưới gả. Nhưng cô vẫn thiết kế một cái bẫy,
buộc anh phải cưới cô.
Cô thành công. Cô gả cho anh…
Ngày hôn lễ, cô vui vẻ sung sướng, cho dù không ai
chúc phúc cho cô, cô cũng không đau lòng. Bởi vì… Cô gả cho anh…
Ngày đó, cô yêu anh đến si ngốc, yêu anh đến liều
lĩnh…
Có hối hận không? Không, cô không hối hận…
Hôm qua là kỉ niệm ngày kết hôn, cô đã gả cho anh
được năm năm.
Theo thường lệ, hằng năm cứ đến ngày kỉ niệm kết
hôn, cô sẽ cho người hầu nghỉ một ngày. Cô tự mình làm một cái bánh ngọt thật
ngon miệng, nấu toàn các món mà anh thích, mặc quần áo mới, trang điểm thật
xinh đẹp, sau đó mỉm cười ngồi trước bàn ăn, chờ anh về.
Sau đó, chỉ chờ được một phòng cô đơn, đồ ăn nguội
ngắt, bánh ngọt bị tan ra… Trước bàn ăn, chỉ có một mình cô đơn.
Cho dù khổ sở, cô cũng không cho phép mình khóc.
Đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn, cho dù mọi người
đều khuyên can, cô vẫn cố chấp. Cuối cùng, ngay cả người thân duy nhất của cô,
anh trai yêu thương cô nhất, cũng không ủng hộ cô.
- Đào Tâm Nha, em là đồ ngốc! Em rõ ràng biết cậu ta
yêu người khác, lại còn… Chết tiệt! Sau này em đừng có khóc lóc về nhà!
Khi anh trai biết cô gả cho anh, đã nổi giận đùng
đùng mắng cô. Trong mắt là đau lòng, là phẫn nộ, là thất vọng vô cùng…
Nhưng cô lại bướng bỉnh không nghe, thậm chí còn nói
với anh trai rằng, không đâu, anh ấy sẽ yêu cô, một ngày nào đó anh ấy nhất
định sẽ yêu cô!
Trước sự cố chấp của cô, anh trai đành thất vọng rời
đi. Mà cô vẫn đứng thẳng, nhìn thân ảnh anh trai rời đi, ngoan cố nghĩ rằng
mình làm đúng.
Cô làm đúng! Cô thương anh, cô yêu anh như vậy, cho
dù có liều lĩnh, cho dù có ti bỉ cũng phải có được anh!
Cô không khóc, làm sao cô có thể khóc được? Khóc,
nghĩa là chấp nhận mình thua…
Không khóc, không thể khóc…
Mỗi năm khi đến ngày kỉ niệm kết hôn, cô vẫn tự nhủ
rằng, Đào Tâm Nha, không thể khóc! Cô gả cho anh rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ
yêu cô!
Tự lừa mình dối người…
Ngày kỉ niệm kết hôn năm năm, cô vẫn ngồi chờ bên
bàn cơm, nhìn ngọn nến rạng rỡ lóe sáng trước mặt chậm rãi tắt dần…
Tiếng chuông vang lên. Mười hai hồi chuông nói cho
cô biết, ngày kỉ niệm kết hôn năm năm đã qua rồi.
Cô mỉm cười, cắt lấy một miếng bánh ngọt ăn. Bơ
hương dâu tây, ngọt ngào và chua chát, ấn sâu vào trong lòng…
Vì lấy lòng anh, cô bắt đầu học nấu ăn. Mỗi ngày cô
đều nấu một bàn đồ ăn, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong. Nhưng anh vẫn
chưa từng ăn qua…
Cô nhớ, ngày đầu tiên xuông bếp, cô bị dầu nóng bắn
lên, bị con cá nhảy lên dọa đến, bị dao cắt làm ngón tay chảy máu… Nhưng cô vẫn
cười, nghĩ rằng nấu đồ ăn cho anh, cho dù bị thương cô cũng cam chịu.
Thật ngốc!
Đào Tâm Nha mỉm cười, khóe miệng dính bơ, hay tay
cùng quần áo đều dính đầy dầu mỡ. Nhìn bức ảnh trên vách tường, cô mỉm cười.
Nước mắt nín nhịn bao năm, rốt cục cũng rơi xuống…
Đến lúc rồi. Hôn nhân ép buộc năm năm, cô không có
được anh, anh không yêu cô, trái tim của anh vẫn ở bên cạnh người anh yêu nhất…
Cô thua, hoàn toàn thua rồi, lại không khiến người
ta đồng tình một chút nào!
Bởi vì đây là cuộc hôn nhân do cô cưỡng ép mà có.
Cô cho bản thân năm năm. Cô thất bại. Như vậy, cũng
nên buông tay…
Đau lòng, đau đớn, khổ sơ, nhưng thế thì sao? Cô
thất bại, cô nên trả tự do lại cho anh. Thế giới của ba người… Không, luôn luôn
chỉ có hai người! Là cô tự tiện xâm nhập vào giữa bọn họ, tách rời bọn họ, biến
mình thành một kẻ xấu xí làm cho người ta oán hận.
Bây giờ, kẻ xấu xí này nên lui ra.
Cô trở về phòng. Căn phòng này luôn luôn chỉ có mình
cô ngủ. Anh chưa bao giờ bước vào. Trong phòng chỉ có đồ dùng của cô, không có
chút vết tích nào của nam chủ nhân.
Căn nhà này, luôn luôn chỉ có một nữ chủ nhân…
Đào Tâm Nha nhìn hành lý đã sớm thu dọn xong, nhìn
đơn ly hôn mà cô đã kí, nước mắt tràn lan qua hai gò má. Nhưng cô vẫn mỉm cười.
Lấy nhẫn cưới trên ngón tay xuống. Viên kim cương
tượng trưng cho sự vĩnh hằng như đang cười nhạo cô: những thứ do cô dùng tâm cơ
đoạt lấy, vĩnh viễn cũng không phải là của cô.
Cô cười nhẹ nhàng, không chút lưu