
bê Đông Phương xinh đẹp ở Scott Will vẫn rất hấp dẫn mọi
người. Không biết bao nhiêu người muốn trở thành bạn trai của cô ấy. Nhưng Đào
Tâm Nha vẫn luôn lạnh lùng nhàn nhạt, với ai cũng có vẻ khách khí có lễ, nhưng
không nhận lời theo đuổi của bất kì ai.
Nửa tháng nữa là bữa tiệc đêm Noel, một đống người đều
muốn tranh cướp Đào Tâm Nha làm bạn gái. Tình địch nhiều như vậy, cậu quyết
định phải tiên hạ thủ vi cương! Nhất định phải bày tỏ tình yêu trước công
chúng! Cậu không tin một hành động lãng mạn như vậy sẽ không rung chuyển được
trái tim Đào Tâm Nha.
Đào Tâm Nha chẳng thấy cảm động chút nào. Nhìn thấy
ánh mắt tàn nhẫn của quản lý, cô chỉ sợ hôm nay mình sẽ bị mắng. Thật bực mình!
Công việc này tiền lương rất cao nha!
Cô thực sự có ý nghĩ muốn giết Ellen! Thở sâu, Đào Tâm
Nha miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa hồng trên tay Ellen.
Cứ nghĩ Đào Tâm Nha đã đồng ý, Ellen mừng rỡ muốn ôm
cô. Ai ngờ Đào Tâm Nha lại lui về một bước, ngón tay vuốt ve cánh hoa hồng.
“Hoa hồng này thật xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, mình chỉ
thích hoa nhài!” Cô rút ra một đóa hoa hồng, đưa cho một cô gái bên cạnh, “Tiểu
thư xinh đẹp, hoa hồng như vậy rất thích hợp với một người cao quý như cô!”
“Cảm ơn!” Cô gái mỉm cười nhận lấy.
Đào Tâm Nha nhìn Ellen, mắt to khẽ chớp, vô tội mà
đáng yêu nói: “Ellen, cậu sẽ không để ý chuyện mình tặng những đóa hồng này cho
các tiểu thư xinh đẹp trong nhà hàng chứ?”
Ellen ngây ngốc, không hiểu thái độ của Đào Tâm Nha là
sao, nhưng cũng bị vẻ mặt đáng yêu của cô mê hoặc, giống như một kẻ ngốc trả
lời: “Ách… Không để ý!”
“Cám ơn!” Đào Tâm Nha cười mị mắt, lúm đồng tiền hai
bên má cực kì ngọt ngào, “Còn nữa… cảm ơn cậu đã thích mình!”
Cô cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên má Ellen. Cách
cự tuyệt uyển chuyển mà không xúc phạm đến người khác khiến mọi người trong nhà
hàng vỗ tay ào ào.
Elena thưởng thức nhìn đông phương cô gái: “Duật, cô
gái này thực đặc biệt. Anh nói xem…”
Quay đầu lại, cô thấy Nguyên Duật Nhượng đang nhìn
chằm chằm vào cô gái, ngón tay nắm chặt ly thủy tinh, bên trong rượu đã đổ ra
ngoài, nhuộm đỏ khăn trải bàn trắng như tuyết.
Cô giật mình, “Duật, anh sao vậy?”
Nguyên Duật Nhượng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào
cô gái, trong đầu vang lên câu nói của cô…
Hoa
hồng này thực xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, mình chỉ thích hoa nhài…
.*.
May quá, chỉ bị quản lý mắng một chút!
Vẫn giữ được việc làm, Đào Tâm Nha nhẹ nhàng thở dài.
Cô mặc vào áo bành tô, quấn khăn quàng cổ, đội mũ lông, cầm theo hộp cơm lão
Danny cho cô, rời khỏi nhà hàng.
Lão Danny là bếp trưởng của nhà hàng. Khi cô tan tầm,
lão sẽ cho cô chút đồ ăn khuya để mang về. Lúc đầu cô còn hơi ngượng ngùng, từ
chối lão. Lão Danny tức giận, nói cô không ăn thì cũng đổ đi, nếu cô muốn lãng
phí đồ ăn thì cứ từ chối đi!
Không biết làm sao, Đào Tâm Nha đành ngoan ngoãn nhận
lấy.
Nghe thấy mùi thịt tản ra từ hộp cơm, cô mở ra nhìn
một chút. Bên trong có vịt nướng sốt tương, đây chính là một trong những sở
trường của lão Danny. Đào Tâm Nha cười mị mắt. Tài bếp núc của lão Danny là số
một, nếu không nhà hàng sao có thể kinh doanh được tốt như vậy?
Sửa lại khăn quàng cổ, che bớt gió lạnh đập vào mặt,
Đào Tâm Nha co rụt bả vai, càng đi nhanh hơn, chuẩn bị đón chuyến xe buýt cuối
cùng. Nhưng mới được vài bước, đã có người cản lại.
Cô nhăn mặt, hơi bất đắc dĩ nhìn người kia.
“Ellen!” Cô không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi.
“Tâm Tâm!” Ellen cười cười lấy lòng cô, “Muộn rồi, cậu
có đói bụng không? Mình dẫn cậu đi ăn gì đó nhé!”
“Không cần đâu!” Đào Tâm Nha giơ lên hộp cơm, “Mình có
thức ăn khuya rồi!”
“Vậy mình đưa cậu về!”
“Không cần, mình có thể đi xe buýt. Đi trước nhé!” Cô
vòng qua Ellen. Nhưng Ellen lại giữ lấy tay cô không buông.
“Tâm Tâm, đừng từ chối mình mãi như thế!” Ellen khẩn
cầu nhìn cô, “Tâm Tâm, mình thực sự nghiêm túc. Mình rất thích cậu!”
Đào Tâm Nha cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, lại cự tuyệt
một lần nữa.
“Ellen, mình đã nói rồi, mình chỉ xem cậu là bạn bè!”
Cô muốn rút tay lại, nhưng Ellen vẫn nắm rất chặt, “Ellen, buông tay ra!”
“Không! Mình không muốn buông!” Ellen mạnh bạo ôm lấy
cô. Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, cậu không thể nghe được một lời
từ chối.
“Tâm Tâm, mình rất thích cậu!” Cậu ta ôm lấy cô, muốn
hôn cô, nhưng cẳng chân lại bị đá một phát thật mạnh, “A…”
Cậu ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên.
Đào Tâm Nha lạnh mặt. Hành động của Ellen thực sự chọc
giận cô. “Ellen, đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa!” Nói
xong, cô xoay người rời đi.
Nhưng Ellen vẫn chưa từ bỏ ý đồ, muốn ôm lấy cô, “Tâm
Tâm…”
“Tiểu thư đã cự tuyệt, tiểu thiếu gia của Croton gia,
cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ!” Một thân ảnh cao
lớn đi ra khỏi bóng tối, hơi thở đàn ông phả ra sương khói, đôi mắt hổ phách
nhàn nhạt nhìn Ellen.
Không ngờ ở đây sẽ có người, Ellen phát hoảng. Đến khi
nhìn rõ bộ dáng của đối phương lại càng khiếp sợ hơn.
“Nguyên… Nguyên tiên sinh!” Ở Scotland không ai là