
oa kinh tế, lớn hơn bọn họ một
tuổi, gia thế không tồi, lại khá đẹp trai, tính cách cũng tốt, hơn nữa theo
đuổi Tâm Nha đã lâu.
“Chẳng tại sao cả, chỉ là hiện tại tớ không muốn yêu
đương gì hết.” Đào Tâm Nha mỉm cười nhìn Nia, vì không muốn tiếp tục bàn đến
chuyện này, cô đứng dậy, quàng thêm khăn quàng cổ. “Tớ đến trường trước, đợi……”
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, cô chợt nhìn thấy
cuốn tạp chí Edward để ở ghế dựa.
Trên trang bìa tạp chí là một người đàn ông mang
dòng máu lai, tóc đen hơi xoăn, đôi mắt màu hổ phách, hình dáng tựa như một bức
tượng điêu khắc hoàn hảo, tạo thành một vẻ ngoài tuấn mĩ rất hấp dẫn.
Nha Nha – trước khi cô gả cho anh ta, người kia luôn
yêu thương gọi cô thân thiết như vậy, cũng chỉ có anh ta mới gọi cô như vậy.
Theo ánh mắt của cô, Edward cũng nhìn về phía tạp
chí. “Tâm Tâm, cậu cũng biết anh ta sao? Tớ cứ tưởng cậu không có hứng thú với
chuyện thương trường* chứ! Nhưng danh tiếng của anh ta ở Scotland lớn như vậy,
cậu biết cũng là bình thường… Theo tin tức mới nhất thì anh ta đã đã trở lại từ
New York, hình như do hôm nay là ngày dỗ của vợ anh ta.”
*Thương trường: Cái này giải thích cho có thôi =))
Thương trường là chuyện làm ăn kinh tế ý, người ta đấu đá, tính kế, hợp tác,….
“Vợ người đó hình như là do tai nạn máy bay mà mất.”
Nia tiếp lời, tin đồn mà, luôn làm cho người ta cảm thấy hứng thú, “Nhưng nghe
nói anh ta cùng vợ không có tình cảm tốt, từ lúc ngoại tình với người đàn bà
khác ở bên ngoài……”
“Aiz, bảo bối, em không biết, cô vợ kia đâu phải do
anh ta tự nguyện cưới, vốn anh ta đã có bạn gái yêu thương hết mực, đều đã
chuẩn bị xin cưới hỏi, ai ngờ cuối cùng lại đi cưới người khác? Hình như là bị
bắt buộc, cho nên mới phải cưới……”
“Tớ đi đây.” Đào Tâm Nha không muốn nghe gì nữa, mặc
áo vào rồi rời đi luôn.
Nhưng những lời Edward đã nói, vẫn còn luẩn quẩn
trong đầu cô.
Người vợ kia đâu phải do anh ta tự nguyện cưới……
Phải, là cô tính kế anh.
Vốn anh ta đã có bạn gái yêu thương hết mực, đều đã
chuẩn bị xin cưới hỏi…
Phải, là do cô một tay phá hỏng hết tất cả.
Hôm nay ngày giỗ của vợ anh ta……
Cô nhắm chặt mắt, không để chính mình nghĩ vớ vẩn
nữa. Tất cả đều đã qua, cô đã không phải là Đào Tâm Nha kia nữa rồi, không
phải……
.
Hạt tuyết mịn màng rơi xuống, khí lạnh khắp nơi, khu
nghĩa trang yên tĩnh bị bao phủ trong sương mờ, trông thật hiu quạnh…
Một chiếc Lamborghini dừng lại trước cửa nghĩa
trang, đôi chân thẳng tắp bước ra khỏi xe, theo sau đó là một bó hoa cùng túi
giấy, vượt qua tuyết rơi, bước vào nghĩa trang.
Từ rất xa, Haier Jones nhìn thấy một bóng dáng đã
đến trước và đang đứng trước bia mộ, ngừng bước chân một lát, sau đó lại tiếp
tục đi phía trước, đứng bên cạnh người đàn ông kia.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy mộ bia đã đặt một bó hoa
nhài xinh đẹp cùng cùng bánh ngọt dâu tây trông rất ngon lành.
Haier không nói gì, cúi thấp người xuống, đặt bó hoa
nhài xuống, lại lấy từ trong túi giấy ra bánh ngọt dâu tây, ngón tay khẽ vuốt
qua cái tên được khắc trên bia mộ, tiếng nói khàn khàn nhẹ vang lên.
“Tâm Tâm, anh trai đến thăm em này…” Anh cười cười,
nụ cười trên miệng đầy sự yêu chiều, “Anh trai còn còn mang theo hoa nhài cùng
bánh dâu tây mà em thích nhất nữa… Anh nhớ em thích nhất hai thứ này!”
Trong kí ức, lúc được cầm bó hoa nhài, Tâm Tâm sẽ để
mặt chôn sâu vào bó hoa, sau đó cho anh một cái ôm thắm thiết cùng nụ cười xán
lạn.
Vậy mà giờ, chỉ còn có bia mộ lạnh băng.
Nhịn sự chua xót trong mắt xuống, anh đứng dậy,
không nhìn người đàn ông bên cạnh đến một lần. Hai người đứng bên cạnh nhau,
cũng im lặng không nói gì.
Đối với người bên cạnh, trong lòng Haier không phải
không hận, anh biết rõ anh ta không sai, nhưng của em của anh chính vì anh ta
mà thương tâm, cuối cùng đã từ giã cuộc đời khi còn rất trẻ.
Từ sau khi em gái qua đời, anh cùng anh ta đã trở
thành hai người xa lạ, không còn tình anh em kết nghĩa của ngày xưa nữa – mà
đúng ra, trong năm năm em gái gả cho anh ta, bọn họ cũng rất ít gặp mặt. Cũng
do anh tức giận, không muốn thấy em gái.
Nhưng thật sự không nghĩ tới, cuối cùng anh lại nhận
được tin Tâm Tâm mất trong vụ tai nạn máy bay.
Ngay lúc đó, anh thực sự muốn phát điên, trong lòng
là sự hối hận khôn cùng, hối hận vì mình không quan tâm đến em gái, biết rõ em
ấy trong năm năm đó có bao nhiêu đau khổ, lại vì sự phẫn nộ mà làm như không
thấy.
Anh vừa tức vừa giận chính mình. Cô là đứa em gái
duy nhất của anh, người thân duy nhất của anh, nhưng anh lại không bảo vệ, chăm
sóc tốt cho cô.
Lúc biết em gái đã mất, anh đến trước mặt cái kẻ làm
tổn thương cô, hung hăng đánh hắn ta vài phát, anh rít gào rống giận, muốn hắn
ta đưa em gái của anh về cho anh.
Vậy mà người kia trầm mặc không nói gì, mặc anh đấm
vào người, mặc anh phát tiết trong lòng đau.
Còn có ích sao? Em gái của anh sẽ không bao giờ trở
lại nữa.
Từ sau việc kia, hai nhà cắt đứt quan hệ không qua
lại nữa, anh cùng hắn cũng không gặp, chỉ trong năm chỉ có một ngày này, hai
người chắc chắn phải gặp nhau.
.
Haier cúi đ