Old school Easter eggs.
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322604

Bình chọn: 10.00/10/260 lượt.

, Anh sao lại dã man như vậy! Nhìn xem, tím

hết rồi!" Tôi cuốn tay áo lên cho anh nhìn vết bầm trên cánh tay.

Anh bất đắc dĩ thở dài: "Anh là hỏi em giải phẫu xong còn đau không."

Giải phẫu?

Tôi lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách anh phát hoả lớn như vậy, khó trách anh ôm tôi về nhà, thì ra anh cho là, tôi đã bỏ hài tử!

"Em không có làm giải phẫu." Lần này đến phiên tôi bất đắc dĩ than thở.

Anh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, trong mắt nhất thời hiện lên thần thái

vui mừng, không thể tin hỏi: "Nhưng Thịnh Hạ nói cho anh biết, em đã

giải phẫu, muốn anh tới đón em. Chờ anh chạy tới bệnh viện, đã nhìn thấy em che bụng, sắc mặt tái nhợt, anh cho là... em thật không có bỏ hài

tử?"

Tôi cầm tay của anh, đặt ở trên bụng: "Con vẫn còn ở nơi này, thật tốt."

Nhẹ vỗ về bụng của tôi, trên mặt anh lộ ra nụ cười của trẻ con, quỳ ở trước mặt tôi, đem lỗ tai đặt trên bụng tôi, cẩn thận lắng nghe.

Bộ dáng của anh khiến cho tôi không tự chủ được mỉm cười: "Đứa ngốc, mới 6 tuần, làm sao nghe được."

Nhiễm Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười biến mất, vẻ mặt khẩn trương và nghiêm túc: "Em đi thề, em sẽ sinh con ra?"

Hồi tưởng bộ dạng đau lòng tận xương vừa rồi của anh, tôi không khỏi thở

dài, dù sao tôi cũng không đành lòng bỏ đi đứa nhỏ này, sinh được thì

sinh. Tôi cũng không chịu được anh cầm chặt tay tôi nữa, liên tục hỏi

tại sao tại sao tại sao. Nhiều hơn mấy lần nữa, tay của tôi chắc canh bị gãy.

"Được, em thề, sẽ sinh con." Tôi dùng sức níu lấy gương mặt của anh, báo thù cho vết bầm trên cánh tay.

Nghe nói như thế, anh nặng nề hôn trán của tôi, mặt mày hớn hở.

Sau đó, trong mắt của anh tinh quang chợt lóe, nói; "Chờ anh." Sau đó vọt ra phòng ngủ.

Tôi kỳ quái, làm sao vậy?

Bất quá, cái này không trọng yếu, quan trọng là ... ---- Thịnh Hạ, con nhỏ này, lại dám hãm hại tôi!

Lập tức, tôi gọi điện thoại hỏi tội: "Bồ, con nhỏ đáng chết này! Lại lừa

gạt Nhiễm Ngạo nói mình bỏ hài tử, có phải muốn hại chết mình không a!"

"Yên tâm, Nhiễm Ngạo không nỡ giết bồ." Nó ở bên kia nhàn rỗi nói.

"Còn nói nữa, mới vừa rồi thiếu chút nữa là một xác hai mạng."

"Mình chỉ là muốn bồ thấy rõ ràng phản ứng của anh ta. Thấy rõ thái độ anh ta đối với bồ. Có ai lại vì người không có quan hệ mà tức giận? Tổn thương phổi, tổn thương lòng, vừa tổn thương thận, cái được không bằng cái

mất. Anh ta tức giận, có nghĩa là coi trọng ngươi."

"Anh ta coi trọng con của anh ta." Miệng tôi cứng rắn.

"Anh ta coi trọng chính là bồ cùng con của anh ta." Thịnh Hạ sửa lại: "Bằng

điều kiện của Nhiễm Ngạo, còn sợ không tìm được phụ nữ sanh con cho sao? Bởi vì quan tâm bồ, mới quan tâm đứa bé này."

Là thế này phải không?

"Tốt lắm, tôi còn phải phá án. Gác máy, buổi tối nói chuyện tiếp." Bên kia tựa hồ lại có vụ án, nó vội vàng cúp điện thoại.

Đang lúc ấy thì, Nhiễm Ngạo hai tay để sau lưng đi tới, ngồi ở bên giường, thần bí nói: "Nhắm mắt lại, vươn tay ra."

Tôi làm theo lời anh, đột nhiên cảm giác được ngón áp út ở tay trái truyền

đến cảm giác lạnh lẽo, lập tức mở mắt, liền thấy trên ngón áp út đã có

một chiếc nhẫn kim cương ưu nhã tinh xảo, đặc biệt giật mình.

"Gả cho anh đi, anh sẽ chăm sóc em một đời một kiếp." vẻ mặt Nhiễm Ngạo vô cùng thành khẩn.

"Mua lúc nào?" Tôi không chút nào để ý đến thâm tình chân thành của anh,

không có biện pháp, phụ nữ nhìn thấy nhẫn kim cương sẽ điên cuồng. Huống chi cái này là kiểu dáng tôi thích đã lâu. Kể từ nửa năm trước cùng

Thịnh Hạ kinh doanh, ở trong cửa hàng thấy được nó, vẫn mơ ước có một

ngày nó có thể xuất hiện trên tay tôi.

"Ba tháng trước."

"Tại sao mua cái này?" Làm gì có người nào không có chuyện gì lại mua nhẫn kim cương đặt ở nhà.

"Dù sao sớm muộn gì cũng muốn mua... Đừng chỉ nhìn chiếc nhẫn, người em

phải gả là anh. Em mà không trả lời, anh sẽ cho rằng em chấp nhận." Thấy tôi thật lâu không có đáp ứng, sắc mặt Nhiễm Ngạo bắt đầu không nhịn

được.

Nhìn nhận kim cương trên tay đã sớm được chuẩn bị tốt, hồi

tưởng lại lời nói vừa rồi của Thịnh Hạ. Giờ phút này, tôi thật sự cảm

nhận được sự quan tâm của anh, trong lòng nhất thời dâng lên một trận ấm áp, lỗ mũi bất giác có chút chua sót.

Bọn họ nói, mọi việc có

mất mới có được. Có lẽ sau khi cưới tôi sẽ mất đi rất nhiều, nhưng ít ra vào giờ khắc này, Nhiễm Ngạo quan tâm, Nhiễm Ngạo ấm áp thật đáng giá.

Cho nên, nhìn về phía anh đang lo lắng, tôi trịnh trọng trả lời ----

"Không muốn."

"Cái gì?" Trong thanh âm lộ ra nguy hiểm.

"Anh cũng không có quỳ xuống, không thành khẩn." Tôi cố làm ra vẻ.

Mặc dù rất cảm động, nhưng thật khó khăn mới có được cơ hội mặc cả với anh, nhất định phải chơi đủ vốn.

Anh hít sâu một cái, cầm tay của tôi, quỳ một chân trên đất, dịu dàng nói: "Gả cho anh."

"Em... Suy nghĩ một chút." Tôi rút về hai tay, ôm ở trước ngực, mỉm cười nhìn anh.

Biết bị đùa bỡn, Nhiễm Ngạo nheo mắt lại, từ từ đứng lên, đột nhiên đem tôi

bổ nhào ngã xuống giường, nhìn như hung hăng, kì thực hết sức mềm nhẹ .

Anh dịu dàng nhìn tôi : "Gả cho anh." .

Anh lần thứ ba cầu hôn.

Nhìn ánh mắt của anh, tôi thật bị mê hoặc, không