XtGem Forum catalog
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322572

Bình chọn: 8.5.00/10/257 lượt.

bay sắp khởi hành, thỉnh nhanh đăng ký, thỉnh nhanh đăng ký." ,

"Có thể đáp ứng tôi 1 chuyện không?" Funeral hỏi.

Tôi nhanh gật đầu.

"Sống cho vui vẻ." Funeral tới gần bờ tôii tôi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần ban

đêm đầy sao nhớ tới tôi, cho tôi một giọt nước mắt, là đủ rồi."

Nước mắt tôi rơi như mưa, Funeral, cho dù tôi vì anh khóc cả đời cũng không đủ trả lại.

"Hẹn gặp lại." Cuối cùng Funeral hôn cái trán tôi, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của anh biến mất, lòng tôi như dao cắt, ngã ngồi ở trên ghế, hai tay ôm mặt, khóc rống lên.

Anh nói, đánh đàn dương cầm giống như là mẹ ở bên cạnh anh.

Anh nói, anh muốn vì người yêu nhất đánh đàn dưới trời chiều.

Anh nói, vĩnh viễn nợ tôi một khúc nhạc.

Anh đi rồi, mất đi dương cầm anh đi rồi.

Đang khóc đến trời đất mù mịt, một người ngồi xuống ở bên cạnh tôi, đem đầu tôi ôm vào trong ngực.

"Nhiễm Ngạo!" Tôi khóc không thành tiếng: "Em không xứng, em không đáng để anh ấy làm vậy."

Nhiễm Ngạo lẳng lặng nói: "Có đáng giá hay không, là do người làm nói."

Tôi gắt gao ôm lấy Nhiễm Ngạo, cho đến nước mắt khô cạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Thịnh Hạ, mau nhìn!" Tôi chỉ vào màn ảnh lớn.

Mặt trên đang phát tin tin tức giải trí, đầu đề là Ân Hiên Dung thừa nhận cùng Vô Thị có quan hệ yêu đương.

"Ân tiểu thư, xin hỏi hai người là sinh ra cảm tình khi quay phim ở đảo Mã Nhĩ sao?"

"Đúng, tôi nói tất cả rất nhiều lần rồi!"

"Xin hỏi hai người làm sao cùng một chỗ đây ? Là ai theo đuổi ai?"

"Vì sao tôi phải nói cho các ngươi?"

"Cô có biết rất nhiều người cũng không nhìn tốt (không vừa mắt) đoạn quan hệ này của hai người không?"

"Ai cần ngươi lo!" Ân Hiên Dung đang chuẩn bị cầm lấy cái ly hắt phóng viên, lại bị Vô Thị bên cạnh đè xuống.

Nói cũng kỳ quái, Ân Hiên Dung thấy Thị, dáng vẻ kiêu căng lập tức thấp. Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn .

"Tuần sau chúng tôi sắp cử hành nghi thức đính hôn, cám ơn mọi người quan tâm." Vô Thị hơi hơi cười,

Sau đó mang theo vị hôn thê của anh rời đi, lưu lại phóng viên trợn mắt há hốc mồm.

"Không phải chứ." Tôi kinh ngạc, hai tiểu hài tử này cư nhiên muốn đến cùng nhau .

"Này không ngạc nhiên." Thịnh Hạ chỉa chỉa phía sau thân thể của tôi: "Một đôi bên kia mới có thể cho ngươi chấn động."

Tôi quay đầu, rõ ràng phát hiện Hồ Nghi Dĩ cùng Hành Bình tay cầm tay đi dạo.

Đột nhiên hai người không biết bởi vì sao lại tranh chấp, Hồ Nghi Dĩ đã vung tay: "Không nghe lời của tôi coi như xong!"

Hành Bình đuổi theo tiến đến lấy lòng: "Nghe một chút, đừng nóng giận."

Trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình.

Có thể tưởng tượng kinh ngạc của tôi không thua gì tận mắt nhìn thấy người sao hoả.

"Không thể tưởng được bất tri bất giác bọn họ cư nhiên đã xảy ra nhiều như

vậy." Thịnh Hạ liếc tôi một cái: "Chuyện của bồ sao? Cứ như vậy xong

chưa?"

Tôi cười cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Chuyện của tôi?

Về sau cùng Nhiễm Ngạo nhìn Thánh Duyên chậm rãi lớn lên, chờ đợi mình

chậm rãi bạc đầu. Sau đó ở đêm dài yên lặng là lúc, nhớ tới người đánh

đàn thanh nhã , nhớ tới đoá hoa lan trắng theo nước trôi mất, nhớ tới

những ngôi sao sáng trên trời, nhớ tới có người yêu tôi cùng với người

tôi yêu, hoặc cảm kích, hoặc hoài niệm, hoặc thổn thức, hoặc bi thương.

Tuy rằng bình thản, cũng là chuyện xưa, chuyện xưa của mình.