
i tan biến.
"Kết hôn sao?" Bà ấy lạnh lùng hỏi.
Kết hôn?
Tôi mờ mịt lắc đầu. Tôi không muốn kết hôn, ít nhất bây giờ không muốn.
"Vậy chuẩn bị lúc nào tới làm giải phẫu?" Bà nhìn tôi, ngay cả ánh mắt cũng lạnh.
"Cái gì... Giải phẫu?" Tôi nhất thời không phản ứng kịp.
"Phá thai a."
Nghe thấy hai chữ kia, toàn thân tôi căng thẳng, trong đầu nhất thời hiện
lên vô số ngắt quãng: viện lý tay lạnh như băng, bàn mổ màu trắng, bác
sĩ mặt không chút thay đổi, hai chân bị buộc chạt7, thuốc tê, còn có
những mảnh máu của hài tử...
"Tôi không muốn!" Tôi đột ngột hoảng sợ kêu to.
Bác sĩ cổ quái nhìn một cái: "Cô quyết định tốt rồi trở lại, nhưng mà tôi
nhắc nhở cô, càng giải phẫu sớm, đối với thân thể tổn thương càng nhỏ."
Hốt hoảng đi ra cửa ngoài, Thịnh Hạ lập tức hướng tôi đi tới.
Nó ngưng mắt nhìn tôi, từ trong mắt tôi chiếm được đáp án.
"Có?"
Tôi gật đầu.
"Nghĩ kỹ làm sao bây giờ sao?"
Tôi lắc đầu.
Cô đem tôi kéo đến trên ghế ngồi xuống: "Mình đã gọi điện thoại nói cho Nhiễm Ngạo ."
Tôi lập tức sợ hãi: "Cái gì? !"
"Có gì đâu, chuyện cần giải quyết, làm gì phải lề mề lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Nói cũng đúng, nhưng đối với người như tôi mà nói, không lãng phí thời gian mới là việc xa xỉ.
Lúc này, điện thoại di động của Thịnh Hạ vang lên.
"Uy... Tôi biết rồi, trở lại ngay." Nó để điện thoại xuống: "Trong cục có
việc, mình phải lập tức trở lại. Không cho phép đi, ở chờ Nhiễm Ngạo,
một lát anh ấy sẽ tới một hồi sẽ tới."
Tôi chỉ có thể gật đầu, bất đắc dĩ nhìn nó rời đi.
Trong hành lang trống trơn, tôi thất thần ngồi nhìn vách tường trắng đối diện.
Đứa nhỏ.
Lời dạo đầu của phụ đạo viên dạy dỗ chúng tôi là: "Mấy em, mấy đứa nhỏ này nha.."
Mẹ tôi ngày hôm trước còn gọi điện thoại càm ràm tôi: "Con đó, đứa nhỏ đáng chết này…"
Chủ bút ở tòa soạn tôi thực tập, lúc tôi chuẩn bị nộp bản thảo liền mắng vốn: "Cô, đứa nhỏ xấu xa này.."
Ở trong mắt bọn họ, tôi là đứa nhỏ. Nhưng bây giờ, đứa nhỏ như tôi lại đang mang một đứa nhỏ!
Bé tới quá sớm, tới ngoài dự đoán mọi người, thật sự khiến cho tôi ứng phó không kịp.
Đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?
Khó có thể bỏ nó?
Nhưng tôi làm sao mang nó được đây?
Đứa bé này có thể có mắt của tôi, lông mày của tôi, mũi của Nhiễm Ngạo,
miệng của Nhiễm Ngạo. Làm sao có thể quấy nát nó ném vào bồn cầu?
Tay không tự chủ đặt trên bụng. Không biết có phải ảo giác hay không, tôi
cảm nhận được từ lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp, chẳng lẽ là,
con?
Đột nhiên, một trận thanh âm chạy trốn dồn dập đến gần, tôi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Tôi chưa từng thấy Nhiễm Ngạo chật vật như vậy: cà vạt bị vuột ra, nút thắt được nông rộng trễ xuống trên cổ, không có áo khoác âu phục, lồng ngực
dồn dập phập phồng, sợi tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt.
Anh
đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, trong mắt một mảnh tuyệt vọng, tiếp theo
hai mắt nhắm lại, khi mở ra lần nữa, tôi bị lửa giận trong mắt của anh
đốt cháy, trong lòng một trận hoảng hốt.
Anh cúi người, nắm lấy cánh tay của tôi, đau lòng gầm nhẹ : "Tại sao muốn làm như vậy?! Tại sao lại ác như vậy?! Tại sao?!!
Tôi bị anh rống tại liên tiếp sao làm cho mụ mẫm, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh. Ý thức được hành động của mình gây sợ hãi cho tôi, anh từ từ buông tôi ra, chán nản ngồi ở bên cạnh tôi.
Ánh mắt Nhiễm Ngạo từ từ hiện hồng, bên trong có bi phẫn và đau lòng không đè nén được.
Sau một trận trầm mặc hít thở không thông, điện thoại di động vang lên, anh nhưng ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng tiếng chuông giống như cố ý chọc giận
anh, cứ kéo dài . Rốt cục anh đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại di động dùng sức ném lên mặt đất một cái. Bàng một tiếng, điện thoại di động vỡ thành mảnh nhỏ. Sau đó anh cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi,
thân thể căng thẳng biểu hiện ra cơn giận của anh.
Mới vừa đi ra
mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, do dự một chút, đột nhiên xoay người,
sắc mặt âm trầm đi trở về, ôm lấy tôi đang ngồi không nhúc nhích ở chỗ
cuối vì bị những hành động điên cuồng liên tục của anh làm cho hoảng sợ.
Không để ý tới những ánh mắt đông đảo kinh dị trong bệnh viện, Nhiễm Ngạo ôm
tôi bước nhanh đi ra bệnh viện, đặt nhẹ tôi vào trong xe, nịt giây an
toàn, sau đó phát động xe, động tác liền một mạch.
"Nhiễm Ngạo." Tôi rốt cục sống lại, phục hồi lại tinh thần.
"Đừng nói gì." Anh nhìn một cái cảnh cáo, nhất thời tôi câm như hến.
Yên lặng cả đường về, tôi buồn bực không dứt: không phải đã nói cho anh biết mình tới bệnh viện sao? Sao lại kích động thế?
Rốt cục, về đến nhà.
Anh ôm tôi tiến vào phòng ngủ trên lầu, cẩn thận đặt tôi trên giường, sau
đó đưa lưng về phía tôi, ngồi ở bên giường yên lặng không nói gì.
Lưng anh khẽ run, giống như đang hết sức ức chế kích động.
Anh thấp giọng hỏi: "Con... Đã bao lớn?"
"Chừng 6 tuần."
Nghe vậy, anh bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, giống như là đang nhẫn nại đau đớn thật lớn .
Yên lặng hồi lâu, anh đột nhiên thở dài, xoay người đối mặt tôi, nhẹ vỗ về mặt của tôi, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?" .
"Sao lại không đau! Nhiễm Ngạo