
tự chủ gật đầu.
Sau đó, anh tràn ra mỉm cười thắng lợi, cúi người, nặng nề hôn tôi.
Mơ mơ màng màng hết sức, trong đầu chỉ có một ý niệm: lần này, tôi thật sự muốn đi vào phần mộ.
Trong siêu thị, tôi điên cuồng mà tìm kiếm đồ ăn vặt, bánh quy giòn[1'>, ô mai chua[2'>, khoai tây chiên, chocolate, thạch trái cây, kẹo bơ cứng[3'> và
kem. Toàn bộ nhét vào trong xe đẩy.
Chỗ tốt lớn nhất khi mang thai là, cô có thể phóng thích bụng ăn uống thả cửa, hơn nữa không một chút mặc cảm.
Chẳng qua, có người lại không cho là như vậy ---
"Anh mới đi một hồi em đã lấy nhiều đồ ăn vặt như vật! Mau bỏ trở về!" Nhiễm Ngạo làm bộ muốn đem đồ ăn vặt lấy đi.
Tôi lập tức bổ nhào vào xe, bảo vệ đồ ăn vặt: "Nhiễm Ngạo, không phải là em muốn ăn, là con trong bụng em muốn ăn a!"
"Không được! Ăn những thứ này không có dinh dưỡng, em sẽ không ăn bữa ăn
chính, không được, tuyệt đối không thể mua." Nhiễm Ngạo thái độ kiên
định, mạnh mẽ kéo tôi.
Mắt thấy thế cục đã định, tôi chỉ vuốt
bụng, cúi đầu lã chã - chực khóc: "Con ơi, mạng của con thật là khổ a,
gặp gỡ loại ba ba mặt người lòng thú này, ngay cả đồ cũng không cho ăn."
Len lén liếc về phía Nhiễm Ngạo, chỉ thấy lông mày thanh tú của anh không
ngừng lay động, nhẫn nại một lúc lâu, rốt cục lắc đầu thỏa hiệp: "Tốt
lắm, tốt lắm, mua đi. Bất quá lần sau không được viện lý do này nữa!"
Nghe vậy, tôi cười thầm không dứt, ha hả, Nhiễm Ngạo, đấu với tôi, ngươi còn kém xa lắm.
"Nhiễm Ngạo?" Khi tôi bận rộn nhặt đồ, đột nhiên một đạo thanh âm nũng nịu truyền đến.
Trong lòng căng thẳng, thật giống như ngửi được một tia nguy cơ.
Quay đầu nhìn lại, ngũ quan xinh xắn, tóc thẳng đen nhánh mềm mại, thân thể
yểu điệu mảnh khảnh, hảo một cái mỹ nữ thanh lệ động lòng người, hảo một cái mỹ nữ dám dùng ánh mắt kinh hỉ ái mộ nhìn chằm chằm đàn ông của
tôi.
Nhìn lại Nhiễm Ngạo, trên mặt anh ngoài kinh dị còn có một tia bối rối.
Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, không tốt, giữa hai người tuyệt đối không đơn giản.
Mỹ nữ cười nói tự nhiên: "Thật đúng dịp, lại gặp anh ở đây."
Nhiễm Ngạo đã khôi phục lại bình tĩnh, cười nhưng không nói.
Thấy tình cảnh này, mỹ nữ trên mặt hiện lên một trận thất vọng, nhưng lập
tức thu lạitâm tình, mỉm cười nhìn về phía tôi: "Vị này là?"
"Vệ Tịnh Nhã, bạn gái của tôi. Tịnh Nhã, đây là bạn học ở đại học của anh, Hồ Nghi Dĩ." Nhiễm Ngạo ôm tôi đến bên cạnh.
Nhất thời, một đạo ánh mắt ghen ghét và hồ nghi tràn ngập trong ý cười, mà
chỉ có phụ nữ mới nhận ra được từ Hồ Nghi Dĩ bắn thẳng về phía tôi, trực tiếp đánh trúng tôi.
Tôi lấy tịnh chế động, nhìn cô, điềm tĩnh cười một tiếng.
"Chúng tôi còn có việc, đi trước!" Nhiễm Ngạo thái độ khác thường, không đợi
Hồ Nghi Dĩ kịp phản ứng, liền ôm tôi xoay người tránh ra.
Không
nhịn được quay đầu nhìn lại, Hồ Nghi Dĩ sững sờ tại chỗ, vẻ mặt lúng
túng bực tức, thấy tôi quay đầu lại, vừa lúc đem cơn giận trút lên người tôi, cô lại --- nhướng lên mắt phải, khiêu khích đối với tôi cười một
tiếng!
Trong lòng tôi muốn nhẫn nhục lại không thể nhẫn, tôi đưa tay lên --- nặng nề vỗ vỗ mông Nhiễm Ngạo.
"Em sao vậy?" Nhiễm Ngạo cúi đầu nghi ngờ nhìn về phía tôi.
"Không có chuyện gì." Vẻ mặt tôi bình tĩnh.
Sau đó lại quay đầu, trả lại cho cô một nụ cười khiêu khích, khiến cô kinh
ngạc, hắc hắc, hồ ly tinh, có bản lãnh ngươi cứ tới dành, tới dành Nhiễm Ngạo nhà tôi, có cái mông rất co dãn a!
Về đến nhà, tôi trái lo
phải nghĩ, hai người bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào, nhìn bộ dạng Nhiễm Ngạo, cũng không giống với từng có giao hảo với cô gái kia,
vậy tại sao nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy?
"Đang suy nghĩ gì?" Nhiễm Ngạo đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, ôm tôi để trên đùi.
"Không có gì?" Tôi đùa bỡn cúc áo của anh, chậm rãi nói: "Hồ Nghi Dĩ thật xinh đẹp."
"Là sao?"
Không mắc mưu? Tôi thiếu kiên nhẫn : "Làm sao, anh không cảm thấy sao?"
Anh nhướng lông mày bên phải nhìn tôi : "Em muốn anh trả lời thế nào 'So
với em kém xa' hay là 'Ở chung một chỗ với em, mắt của anh căn bản là
không nhìn thấy những phụ nữ khác' ?"
Tôi nắm mũi của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cho phép nói có lệ." Bất quá nói thật, lỗ
mũi của Nhiễm Ngạo nhà tôi thật đẹp mắt, vừa thanh tú lại cao thẳng, hy
vọng con sẽ giống như anh.
"Như thế nào? Ghen tỵ?" Anh nắm tay của tôi, đắc ý cười.
Thất sách, cư nhiên làm cho anh lấy được một quân, tôi lập tức thu hồi lửa
giận, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt anh, thản nhiên cười tươi: "anh
nghĩ nhiều quá, em chỉ là muốn, nếu anh và cô ta phục hợp tình cũ, nhớ
rõ phải nói cho em biết sớm một chút. Em sẽ mang theo con dọn nhà a."
Vừa dứt lời, cánh tay ngang hông tôi nhất thời chặt hơn, Nhiễm Ngạo nâng cằm của tôi lên, chăm chú nhìn tôi: "Em , dám."
"Anh đoán em có dám hay không?" Tôi tựa vào trên vai anh, nhàn nhã nhìn anh.
Anh rốt cục đầu hàng: "Anh cùng cô ta chẳng qua là bạn bè bình thường, cô
là khoa trung văn, anh là khoa máy tính, khi chuẩn bị tổ chức chương
trình mới biết nhau, em đừng nghi ngờ."
"Nếu là bạn bè bình
thường, tại sao anh nhìn thấy cô ta lại bố