
một chút." Tôi vội vàng nói với Lâm Dã.
Phương pháp hữu hiệu nhất để ránh khỏi bọn họ tiếp tục phát sinh xung đột chính là tách hai người ra.
Nhưng Lâm Dã vẫn không nhúc nhích, chân mày nhíu chặt cùng thần sắc lo lắng biểu lộ anh không tán thành.
"Lâm Dã, tôi một hồi sẽ trở về." Tôi tựa như cầu xin nhìn anh.
Rốt cục, Lâm Dã bất đắc dĩ, cho Nhiễm Ngạo một vẻ mặt cảnh cáo, nhưng ngay sau đó đứng dậy rời đi.
Yên lòng thở ra khí, tôi xoay người nhìn về phía Nhiễm Ngạo.
Anh đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, lẳng lặng nhìn tôi, không nói được lời nào.
"Có chuyện gì không?" Tôi hỏi.
Anh vươn tay đem những cọng tóc trên trán tôi vuốt ra sau tai, dịu dàng
hỏi: "Thật ra thì ngày hôm qua anh tới, là muốn hỏi thân thể em khá hơn
chút nào không?"
Tôi rũ ánh mắt xuống: "Khá."
"Tối hôm qua là em tới trị thương cho anh?" Anh hỏi.
Tôi gật đầu, cũng không muốn nhắc tới chuyện của Hồ Nghi Dĩ với anh, không có cần thiết.
Nhiễm Ngạo khẽ thở dài, sâu kín nói: "Buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy vết
thương trên mặt đã xử lý tốt, nghĩ em còn trong phòng, vội vàng đứng dậy tìm em khắp nơi. Sau đó, lại nghĩ đến em đi ra ngoài mua đồ, vẫn đợi
đến buổi trưa, lúc này mới tin tưởng em sẽ không trở về ."
Cô đơn và buồn bã trong giọng nói khiến cho trái tim của tôi đột nhiên có một trận đau đớn.
"Sau này không nên uống rượu." Tôi xoay đầu sang chỗ khác nói với anh.
"Đừng nóng giận, sau này anh không uống là được." Hai tay Nhiễm Ngạo nhẹ vòng qua eo của tôi, lỗ tai dán chặt lên bụng của tôi: "Để cho anh nghe động tĩnh của con một chút."
Đứa ngốc, đã sớm nói, sau khi mang thai
bốn tháng mới có thể cảm thấy thai đạp, nhưng anh chính là không tin,
còn khăng khăng nói mình có thể nghe thấy. Cúi đầu nhìn mái tóc nhẹ
nhàng khoan khoái của anh, ngửi mùi thơm của dầu gội đầu quen thuộc, tôi không khỏi vươn tay, muốn vuốt ve anh một phát như trước đây.
"Tịnh Nhã, chúng ta trở về đi." Thanh âm rầu rĩ của anh đột nhiên truyền đến, trái tim chợt ngừng lại, tay đang vươn ra dừng lại ở giữa không trung.
Tôi bị thức tỉnh, chợt thu tay về, nhẹ giọng hỏi: "Trở về, trở về nơi nào?
Về nhà, hay là trở lại... Lúc tôi chưa biết chân tướng?
Tay của anh nhẹ nhàng vòng quanh bụng của tôi: "Em để ý tuổi của anh như vậy?"
"Đúng." Tôi thành thật trả lời: "Tôi để ý anh chỉ có 18 tuổi, tôi để ý anh lừa
tôi, tôi để ý chuyện lại phát triển cho tới trình độ hôm nay. Nhiễm
Ngạo, tôi không có cách nào đối với hết thảy việc này xem như không
thấy."
Anh ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy bi thương, thử dò xét hỏi: "Em có phải hy vọng... Hy vọng chưa từng gặp anh hay không."
Tôi hoảng hốt gật đầu, nếu như không có gặp anh, cũng sẽ không yêu anh, cũng sẽ không như do dự, hỗn loạn như hiện tại.
Nghe vậy, ánh mắt Nhiễm Ngạo đột nhiên co rụt lại, giống như bị lời nói của
tôi đâm bị thương. Thấy hình dáng này, tôi bắt đầu có chút hối hận, vội
vàng dời ánh mắt đi, trong lòng thấp thỏm bất an.
Yên tĩnh đột nhiên xuất hiện, giống như là kéo dài một thế kỷ.
Rốt cục, thanh âm kiên định của anh vang lên bên tôii: "Bất kể em muốn thế nào, tóm lại, anh tuyệt sẽ không buông tay em."
Tôi cúi đầu, nhìn thấy dưới chân có một vũng nước, bên trong là bầu trời bao la, đột nhiên một mảnh lo lắng.
Thật vất vả đuổi đi Nhiễm Ngạo, tôi buồn bực không vui trở về nhà Thịnh Hạ.
Mới vừa muốn đẩy cửa ra, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Lâm Dã cùng Cung Viêm. Cho là bọn họ cần bàn về chuyện tình bang
phái, liền quyết định tránh. Đang vào thời khắc này, tên của tôi lại
hiện ra trong cuộc nói chuyện của bọn họ, lòng hiếu kỳ khiến tôi trụ
lại.
"Cung Viêm, mày thật quyết định?"
"Thật ra thì bốn
năm trước vào ngày sinh nhật của Thịnh Hạ tao liền quyết định muốn cô
ấy, nhưng tao thất ước. Bởi vì trận ngoài ý muốn kia, tao bị trọng
thương, phải đi Mỹ quốc chạy chữa." Cung Viêm quyết đoán trả lời khiến
cho tôi buồn bực, rốt cuộc muốn nói cho tôi biết cái gì? Còn có, Cung
Viêm không phải nói đi Mỹ quốc là vì du học sao? Chẳng lẽ bên trong có
nội tình khác?
"Nhưng, cô ấy đã có bạn trai." Thanh âm Lâm Dã có chút do dự.
"Tao hiểu." Cung Viêm nhẹ nói: "Nhưng tao không khống chế được mình, tao yêu cô ấy."
Hô hấp bỗng nhiên dừng lại, tôi không thể tin được tôi sở nghe thấy -- Cung Viêm yêu tôi? !
"Nghe tới cô ấy thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, tao hận không thể đem
những người đó bầm thây vạn mảnh." Thanh âm Cung Viêm lạnh lùng, tràn
đầy thô bạo, làm cho người tôi không khỏi rùng mình.
"Yên tâm, Lý Côn đã là thế suy sức yếu, đã sớm phái ra toàn bộ huynh đệ đi tìm hắn,
không quá ba ngày, nhất định có thể tìm đến, sau đó khiến tên khốn kia
sống không bằng chết." Lâm Dã cắn răng nói.
"Lâm Dã, mày biết bốn năm nay tao ở trong bệnh viện làm sao vượt qua không." Cung Viêm bình
tĩnh nói: "Khi bác sĩ tuyên bố tao có mười phần trăm tỉ lệ đứng lên, tao thật cao hứng. Bởi vì ... việc này ý nghĩa tao có mười phần trăm cơ hội tới bên người cô ấy. Vì tỷ lệ nhỏ bé này, tao trải qua hơn mười lần
giải phẫu đau nhức khó nhịn; mỗi ngày hơn phân nửa thời gian cũng dùng
để