
nào của tôi, dùng môi ngăn ngừa cơn khóc của tôi, cạy mở
môi của tôi, hướng vào bên trong thăm dò.
Người anh đầy mùi rượu, nhiệt độ đốt người, da thịt cứng rắn, động tác cuồng bạo mang tôi vào vực sâu hít thở không thông.
Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì. Tôi không biết tất
cả chuyện này phát sinh như thế nào, tôi không có cách nào hô hấp, chỉ
cảm giác mình sắp hỏng mất.
Đột nhiên, Lâm Dã bị kéo ra sau.
Hô hấp đột nhiên buông lỏng, tôi phủ bộ ngực, chậm rãi hít thở, dựa lưng
vào vách tường trợt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không khóc nức nở nữa.
Khi định thần nhìn lại, nhất thời lòng nguội lại: chỉ thấy
Nhiễm Ngạo sắc mặt âm trầm đáng sợ, níu lấy cổ áo Lâm Dã , giơ quyền
hung hăng phất qua trên mặt anh.
Lâm Dã té trên mặt đất, thở hồng hộc, khóe miệng chảy ra vết máu, giãy dụa muốn đứng lên. Lại bởi vì men say hoặc là Nhiễm Ngạo không hề báo động trước giống như dùng hết khí
lực toàn thân ra một quyền thậy mạnh, cố gắng cũng phí công -- anh nặng
té ngã trên đất.
Anh nhìn tôi, trong mắt có hy vọng cuối cùng, lẩm bẩm nói: "Tịnh Nhã, không nên đi cùng hắn. Cầu xin em... đưng."
Một người đàn ông cao hơn tôi cả cái đầu, một người đàn ông cho dù phải gãy xương cũng liều chết không hừ một tiếng, một người đàn ông tình nguyện
bị đánh đến chết cũng không chịu hướng đối thủ cầu xin tha thứ, lại đối
với tôi toát ra cái loại khẩu cầu làm cho người tôi thương xót này. Tôi
cũng nhịn không được nữa, quên mất sợ hãi lúc nãy, đưa tay muốn đi đỡ
Lâm Dã dậy, lại bị Nhiễm Ngạo kéo về.
"Không cho phép gặp mặt anh ta!" Nhiễm Ngạo cầm chặt tay của tôi, lôi kéo tôi rời đi. Phản kháng
của tôi trong lúc anh phát ra thần sắn nguy hiểm đều tự động tan rả, chỉ có thể bị anh lôi kéo đi tới đầu hẻm, sau đó bị cưỡng chế nhét vào
trong xe.
"Không được, Lâm Dã say quá mức, không thể để cho anh
ấy ở bên ngoài một mình, quá nguy hiểm!" Tôi cố gắng mở cửa xe, lại bị
Nhiễm Ngạo đè lại.
"Khiến hai ngươi ở chung một chỗ mới nguy hiểm." Nhiễm Ngạo không để ý tôi phản đối, đột nhiên phát động xe.
"Anh có ý gì? Không tin tôi?"
"Tin tưởng người đàn ông cưỡng hôn người lại là người được em xem là bạn bè
tốt sao?" Anh nhìn chăm chú vào phía trước, cười lạnh một tiếng.
"Là hiểu lầm! Lâm Dã say!" Tôi vô lực giải thích , ý đồ đem hết thảy ngoài ý muốn quy kết cho rượu.
"Chính là say mới có thể hiện ra nguyên hình! Ai nấy đều thấy được anh ta đối
với em không tầm thường, chỉ có tên ngu ngốc như em còn mơ mơ màng màng
!" Nhiễm Ngạo hổn hển quở trách tôi.
Có lẽ là do hormone quấy
phá, nghĩ tới tất cả phát sinh hôm nay, tính khí của tôi liền trào lên,
thuận tay cầm hộp khăn giấy trước mặt lên ném về phía anh, rống to: "Uh, tôi thật ngu ngốc! Cho nên mới phải ngây ngốc bị anh lừa gạt! Nhưng anh có tư cách gì nói anh ấy, anh là đại lừa gạt!"
Hộp khăn giấy bất thiên bất ý ném vào mặt anh, lưu lại một vết màu đỏ (tàn bạo quá vậy
chị =.=), sau đó rơi xuống trên mặt đất, hẳn lặng yên không một tiếng
động, nhưng nặng nề đập vào lòng tôi.
Phát tiết xong lửa giận, thở lại bình thường, tôi bất an liếc trộm Nhiễm Ngạo thủy chung vẫn bất động thanh sắc.
Anh vững vàng lái xe, bình tĩnh nhìn phía trước, trong xe vang lên anh
thanh âm thê lương và đau thương của anh: "Vậy làm sao bây giờ? Em nói
cho tôi biết, tôi phải làm sao làm em mới có thể tha thứ tôi? Làm sao
làm em mới sẽ không để ý tuổi của tôi? Tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Tôi không cách nào trả lời anh, cũng không cách nào trả lời chính mình. Chỉ có thể mặc cho trầm mặc ngăn cách giữa chúng tôi.
Quay đầu đi, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, những ngọn đèn đường màu vàng nhạt
mờ mờ từ từ lui về phía sau, giống như là một bộ phim điện ảnh bị ngắt
quãng.
Đột nhiên, tôi phát hiện điều khác thường từ kính chiếu hậu -- một chiếc xe màu đen vẫn đi theo chúng tôi, đuổi không tha.
Mà Nhiễm Ngạo tựa hồ cũng phát hiện tình huống này, chỉ thấy anh cau mày,
mười ngón tay nắm chặt tay lái trắng bệch, cũng nhìn về phía kính chiếu
hậu.
Lúc này, xe chạy nhanh đến đường nhỏ hẹp, mà chiếc xe vẫn
theo dõi chúng tôi lại gia tăng tốc độ, trực tiếp hướng chúng tôi đánh
tới!
"Tịnh Nhã! Ngồi vững!" Nhiễm Ngạo hô to một tiếng, lập tức chuyển động tay lái, né tránh một kích kia.
Nhưng chiếc xe phía sau vẫn đối với chúng tôi đuổi tận không buông, cũng tùy
thời tiếp tục đụng chúng tôi. Lòng nhất thời nhảy lên, sợ hãi thẩm thấu
đến mỗi một lỗ chân lông trên da.
"Nhiễm Ngạo..." Bọn họ là ai,
bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Trong lòng có rất nhiều nghi vấn đáng
sợ, nhưng bởi vì tim đập nhanh mà không cách nào nói ra.
"Anh ở nơi này." Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi, nhẹ nói: "Đừng sợ."
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng lúc tay của anh bao lấy tay tôi thật
chặt, một dòng nước ấm truyền vào bên trong cơ thể của tôi, hòa hoãn lại ý lạnh mà sự sợ hãi mang đến, cho tôi cảm giác an toàn vô cùng nặng.
Nhưng...
"Không được, Nhiễm Ngạo, tôi còn sợ. Bọn họ không phải
muốn giết chúng ta chứ?" Loại tiết mục dịu dàng tình cảm này đối với
loại người tiếc mạng sống n