
Ngạo cùng Lâm Dã.
Hai người đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên bị nước lạnh từ trên trời giáng xuống, ngu ngơ tại nguyên chỗ.
Cuối cùng dừng tay.
"Đánh rồi cùng tôi trở về cục cảnh sát, chỗ bên trong đủ rộng rãi." Thịnh Hạ nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng, thật là xinh đẹp.
Hai người bọn họ hậm hực nhìn đối phương, từ từ tỉnh táo lại. Sợ bọn họ
động thủ lần nữa, tôi vội vàng đứng ở giữa bọn họ, hết sức tách ra hai
người.
"Tịnh Nhã, theo tôi trở về." Nhiễm Ngạo đột nhiên cầm tay của tôi.
"Tại sao phải vậy?" Lâm Dã kéo một cái tay khác của tôi.
"Bằng trong bụng cô ấy có con của tôi." Nhiễm Ngạo nheo mắt lại.
Lâm Dã cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Ngạo, không buông lỏng chút nào.
Không khí ngưng trệ một trận, tình thế kiếm bạt nỗ trương, chiến tranh hết
sức căng thẳng, hai người nhìn chằm chằm đối phương, trong lúc vô tình
tăng thêm lực lượng ở trên tay của tôi.
Tôi đau đớn kêu to: "Toàn bộ buông tay cho tôi! Đau!"
Nghe vậy, hai người lập tức buông tay, tôi vội vàng xoa bóp hai tay đau đớn, không cần phải nói, ngày mai nhất định là có vết bầm.
Không thể để cho bọn họ dông dài như vậy nữa.
Tôi xoay người nhìn Nhiễm Ngạo, bình tĩnh nói: "Nhiễm Ngạo, anh đi đi."
Màu da trắng nõn của Nhiễm Ngạo khiến cho mấy chỗ xanh tím trên mặt anh
càng thêm rõ ràng, càng thêm dọa người. Anh nhìn tôi, cứ như vậy nhìn
tôi, trong mắt hiện lên phẫn uất, u hận, nhưng ngay sau đó biến mất. Anh mím chặt đôi môi, động tác này khiến cho vết thương của anh lại hé ra,
máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Anh gật đầu với tôi, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
"Xử lý xong mấy người không biết sống chết, cho là Cung Viêm còn đang ở chỗ các em, nên trở lại, vừa lúc giúp em dạy anh ta." Lâm Dã ngồi ở trên
ghế sa lon, tùy ý tôi giúp anh xử lý vết thương.
"Sau này không cho phép các anh đánh nhau nữa." Tôi nhíu mày.
"Đau lòng cho anh ta hay là đau lòng cho tôi." Lâm Dã nhìn tôi, cười như không cười.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Các anh bất luận ai tanhg ai thua, tôi cũng không dễ chịu."
Cách thật lâu, Lâm Dã thở dài: "Biết rồi, sau này tôi sẽ không đánh nhau với anh ta. Chỉ cần... Anh không quá kiêu ngạo."
Tôi lập tức nở nụ cười: "Cám ơn."
"Vậy thì vui vẻ lên chút." Anh cười xoa tóc của tôi.
"Có anh, Thịnh Hạ, còn có Cung Viêm, tôi rất vui vẻ." Đây là nói thật, đời
người được một người bạn thân, cả đời này của tôi có 3 , đời sau, kiếp
sau sau nữa cũng thỏa mãn, còn có đòi hỏi gì.
Anh nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, thở dài : "Còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi, kết quả em còn cộng thêm hai tên phía sau, thật là làm cho tôi thương tâm a."
"Được được, có tôi và anh thì rất vui vẻ. Được rồi chứ." Tôi lập tức đổi lời nói.
Anh mở mắt, nghiêm túc nhìn tôi : "Thật?"
"Thật." Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã có khi thật giống như con nít.
"Tốt lắm, cần phải trở về, ngày mai trở lại thăm em." Anh vỗ vỗ tay của tôi, đứng dậy.
Tôi đưa anh ra cửa, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn cồn i-ốt và thuốc mỡ trên bàn.
"Đang lo lắng cho Nhiễm Ngạo?" Thịnh Hạ đột nhiên hỏi.
Bị nó đoán trúng.
"Đi xem một chút đi." Cô nói: "Nhiễm Ngạo bị thương cũng không nhẹ a."
Hồi tưởng mới vừa rồi đúng là quá tuyệt tình với anh, nhớ đến thương thế
của anh, trong lòng mơ hồ đau đớn, do dự một chút, quyết định trở về một chút. Thịnh Hạ lái xe đưa tôi đến cửa nhà, để tôi tự mình đi vào, cô ở bên ngoài chờ tôi.
Tôi nhìn phòng ốc trong nhà, nhìn xích đu trong sân, đột nhiên một trận
buồn bã, bất quá là rời đi một ngày, sao lại cảm giác dài như vậy.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, trong lòng nhất thời căng thẳng -- nơi để giày rõ
ràng có đôi giày cao gót! Không phải giày cao gót của tôi!
Đi
nhanh vào nhà, chỉ thấy trên bàn có đến mấy vỏ chai rượu, trên mặt đất
còn có miểng thủy tinh, cả phòng khách tràn ngập một cổ mùi rượu dày
đặc. Đột nhiên, trong phòng ngủ trên lầu truyền tới thanh âm của một cô
gái.
Tôi thoáng mông lung, trong óc kêu ong ong. Chẳng lẽ Nhiễm
Ngạo anh... Đem những người phụ nữ khác về nhà, mang vào phòng ngủ của
chúng tôi, ngủ ở trên giường của chúng tôi!
Tôi thả nhẹ bước chân, từ từ lên lầu.
Trái tim của tôi kịch liệt nhúc nhích, đôi môi không kiềm chế được phát run.
Tôi biết tôi đang sợ hãi.
Cửa phòng ngủ khép hờ, tôi ngừng thở, núp ở cạnh cửa nhìn vào bên trong nhìn.
Chỉ một cái, chỉ nhìn thoáng qua, tôi liền thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi.
Người đàn bà kia, lại là Hồ Nghi Dĩ!
Mà Nhiễm Ngạo, anh lại, lại ôm cô ta thật chặt!
Cho dù không nhìn thấy, tôi cũng biết mặt mình xám như tro tàn.
Xong, Nhiễm Ngạo, chúng ta xong.
Trong đầu không ngừng vọng lại cái ý niệm này.
"Nhiễm Ngạo, anh uống say." Hồ Nghi Dĩ đang cười, cười đến rất đẹp, trong tiếng cười có vô hạn mừng rỡ.
"... Không có, say hay không chỉ có tôi tự mình biết." Nhiễm Ngạo ôm chặt lấy cô ta, giống như sợ cô ta đột nhiên biến mất.
"Anh thật say, Nhiễm Ngạo, em đi rót ly trà cho anh, có được hay không."
"Không cần đi!" Nhiễm Ngạo kêu to: "Tịnh Nhã, không cần đi!"
Nghe vậy, tôi giống như là phạm nhân tử hình vào giây cuối cùn