
g trước bị tử
hình được tuyên bố vô tội thả ra, máu toàn thân có thể tự do lưu động .
Thì ra, đều là lỗi của rượu cồn, hại tôi chết bao nhiêu bạch cầu.
Lại nhìn sang, mắt Hồ Nghi Dĩ cứng đờ một chút, cô ta dùng sức đẩy Nhiễm
Ngạo ra, hổn hển nói: "Em là Hồ Nghi Dĩ! Không phải là Vệ Tịnh Nhã! Anh
nhìn rõ ràng!"
Nhiễm Ngạo lắc đầu, dùng sức mở mắt, rốt cục thấy
rõ người trước mặt cũng không phải là tôi, cho nên lạnh giọng hỏi: "Sao
cô ở chỗ này?"
"Nhiễm Ngạo! Tại sao? Anh không phải nói anh sẽ
không yêu phụ nữ lớn hơn anh sao? Nhưng anh lại cùng Vệ Tịnh Nhã ở chung một chỗ, tại sao không phải là tôi? ! Tại sao tôi lại không thể? !" Hồ
Nghi Dĩ đứng lên, hướng về phía Nhiễm Ngạo rống to.
Nhiễm Ngạo vô lực nằm ngã xuống giường, từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì... Cô không phải là Tịnh Nhã."
Nói xong, lực rượu lại đi lên, Nhiễm Ngạo từ từ ngủ mê man.
Nước mắt từ từ lan ra, cảm động, vui mừng tràn đầy ở trong lòng.
Hồ Nghi Dĩ vuốt tóc Nhiễm Ngạo, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, nhẹ nói: "Vệ
Tịnh Nhã. Anh chỉ cần cô ta đúng không? Nhưng... Nếu như cô ta thấy
chúng ta ngủ ở chung một chỗ... Cũng sẽ không cần anh.
Nói xong, cô ta chậm rãi đứng lên, cầm lấy điện thoại di động của Nhiễm Ngạo, bắt đầu gọi điện thoại.
Xem ra cô ta muốn báo cho tôi tới quan sát một cuộc tự biên tự diễn.
Quả nhiên, điện thoại di động trong túi áo của tôi bắt đầu rung lên.
Dù sao chuyện đã tiến hành đến nước này, tôi liền để cho cô đem trò bịp bợm này đùa giỡn xong vậy.
Vội vàng bước nhẹ tới gian phòng bên cảnh, đóng cửa lại, hít sâu một cái,
xác định thanh âm trấn định không việc gì, tôi nhận điện thoại: "Uy."
"Vệ Tịnh Nhã sao?" Cô hỏi.
"Đúng, cô là ai." Diễn trò tôi cũng được vậy.
"Ngay cả thanh âm của tôi cũng nghe không rõ rồi? Mấy ngày hôm trước tôi mới nói cho cô bí mật của Nhiễm Ngạo a."
"Hồ Nghi Dĩ? Đây không phải là điện thoại di động của Nhiễm Ngạo sao? Tại sao ở chỗ cô?"
"Bởi vì anh ấy bây giờ đang nằm ngủ bên cạnh tôi, phải nói, là tôi cùng anh
đang ngủ ở... Trên giường của các người." Cô ta cười một tiếng, nhưng
nghe ra không có chút nụ cười nào: "Nói thật, cái giường này quả thật
rất thoải mái."
"Vậy thì thế nào?" Tôi bình tĩnh hỏi.
Cô
ta sửng sốt, không nghĩ tới tôi sẽ trấn định như vậy, nhưng ngay sau đó
kích động nói: "Cô nghe rõ chưa, Nhiễm Ngạo bây giờ đang ngủ bên cạnh
tôi. Anh ấy nói anh ấy mệt chết đi, anh nói là cô lấy việc có thai, buộc anh cưới cô. Anh ấy nói nếu như không phải là cô đã hoài thai, anh ấy
căn bản là sẽ không để ý cô! Làm phụ nữ như cô thật đáng buồn..."
Cô ta nói không được nữa, bởi vì tôi cũng nghe không nổi nữa: tôi một chưởng đẩy ra cửa phòng ngủ, đi vào.
"Thật đáng buồn chính là cô đó." Tôi nhìn cô ta đang khiếp sợ nói.
Hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ từ trên trời giáng xuống, cô ta sững sờ tại
nguyên chỗ, nhẹ buông tay, điện thoại di động rơi trên mặt đất.
"Muốn cho tôi hổn hển chạy tới, nhìn thấy cô cùng Nhiễm Ngạo cởi hết quần áo
ngủ ở trên giường, để cho tôi tức giận không ức chế dc, sau đó trốn đi,
vĩnh rời rời xa Nhiễm Ngạo? Cô có phải xem phim truyền hình nhiều quá
hay không! Cô cho rằng sau đó cô có thể ở cùng một chỗ với Nhiễm Ngạo
sao? Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ làm anh ấy hận cô tận xương
sao?" Tôi nổi giận nói.
Hồ Nghi Dĩ từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng, sâu kín nói: "Tôi tình nguyện anh ấy hận tôi! Như vậy ít nhất anh có thể nhớ được tôi!"
Tôi lẳng lặng nhìn cô: "Thật là lạ, bị người mình yêu hận mới là sống không bằng chết."
Nghe vậy, cô ta giống như là bị sét đánh, sau đó thoáng cái khóc lên: "Tôi
thương anh ấy như vậy, căn bản là không ngại tuổi của anh ấy. Mà còn cô, chiêm tiền cố hậu, lồng lộng lui lui, tôi so với cô có tư cách thương
anh ấy hơn! Nhưng vì cái gì anh ấy chọn cô? Tại sao!"
Hồ Nghi Dĩ chạy về phía cửa phòng.
Tôi ngạo mạn đi thong thả đến bên giường, ngồi xuống, thay Nhiễm Ngạo làm
rõ cái đám tóc rối bời trên trán, trên mặt của anh có những vết bầm,
nhưng không làm giảm bớt một chút tuấn tú của anh, khó trách có phụ nữ
cứ mê như thế.
Đột nhiên, anh bắt được tay của tôi, tôi lấy làm
kinh hãi, nhưng nhìn kỹ, hai mắt anh vẫn nhắm như cũ, chân mày nhẹ chau
lại, chẳng qua là lẩm bẩm thì thầm: "Tịnh Nhã, chớ... Tịnh Nhã...".
Tôi nắm tay của anh, Nhiễm Ngạo, tôi cũng không muốn đi, tôi thật không thể rời bỏ ngươi.
Nhưng tôi bây giờ thật rất loạn, tôi không có cách nào thoáng cái tiếp nhận ngươi, bây giờ tôi còn nghĩ chưa ra, ngộ chưa ra.
"Không có sao chứ." Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của Thịnh Hạ, cô đi tới: "Mới vừa nhìn thấy một cô gái khóc xông ra ngoài, còn nghĩ đến các người đã xảy ra chuyện gì."
"Đó là Hồ Nghi Dĩ."
"Cô ta muốn thừa dịp trống trãi mà vào, kết quả thất bại." Thịnh Hạ đoán ra chuyện xảy ra.
"Cô ta nói, cô ta có tư cách yêu Nhiễm Ngạo hơn tôi." Ngửi mùi rượu nồng
đậm trên người Nhiễm Ngạo, tôi nhẹ nói: "Cô ta nói đúng."
"Chỉ
tiếc tình yêu không thể bình đẳng trao đổi, nếu không người người đều sẽ vui vẻ." Thịnh Hạ nhìn ngoài cửa