Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323281

Bình chọn: 8.00/10/328 lượt.

luyện tập bước đi, càng không ngừng ngã xuống, lại không ngừng bò

dậy. Thường xuyên té bể đầu chảy máu, trên người luôn hiện đầy những vết bầm lớn nhỏ. Nhưng tao không cảm thấy khổ cùng mệt. Tao chỉ hy vọng có

thể đứng lên một lần nữa, có tư cách ở bên người cô ấy bảo vệ cô ấy. Lâm Dã, tao đã đợi bốn năm, không có cách nào chờ đợi thêm nữa." Thanh âm

thâm tình của Cung Viêm quay về ở bên tôii tôi, dần dần bay xa.

Tôi bối rối nắm cổ áo: hết thảy việc này là thật? Cung Viêm yêu tôi? ! Yêu tôi bốn năm?! Tại sao có thể như vậy đây?

Thì ra, nụ hôn kia là của anh.

Thì ra, ánh mắt kia là thật.

Thì ra, anh yêu tôi.

"Tịnh Nhã? Đứng ở cạnh cửa làm gì, sao lại không vào đi?" Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Thịnh Hạ.

"Nga, tôi... Dạ dày có chút không thoải mái." Tôi vội vàng che dấu: "Cho nên đứng ở ngoài cửa."

Thịnh Hạ vừa mở cửa, vừa quay đầu lại hỏi: "Có muốn đi bệnh viện hay không?"

"Không phải, có thể là... Đói bụng rồi sao, lúc nào ăn cơm a?" Tôi chuyển qua

đề tài khác, đi theo cô vào cửa, Lâm Dã cùng Cung Viêm lập tức im miệng.

"Chúng tôi đi ăn lẩu đi." Lâm Dã đề nghị.

"Quên đi, các anh đi ra ngoài ăn đi. Tôi hơi mệt chút , ở nhà tùy tiện ăn

chút gì cũng được." Nghĩ đến cùng Cung Viêm ở chung một chỗ, tôi vẫn

khẩn trương lên.

"Chuyện gì xảy ra, có phải tên khốn kia vừa khi dễ em hay không? Anh đã nói em không nên ở lại một mình." Lâm Dã nhíu mày.

"Không có, anh nghĩ đến đâu vậy." Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Mới vừa rồi em cũng thật tốt, tại sao cùng hắn nói chuyện rồi trở lại liền

không được bình thường? Tên tiểu tử thúi này, lần sau đừng cho anh gặp

nó!" Lâm Dã vẻ mặt tức giận.

"Tôi nói giỡn, chuyện ăn cơm này tôi làm sao có thể bỏ qua đây? Đi thôi đi thôi." Không có biện pháp, không

muốn làm cho chuyện lớn lên, tôi chỉ có thể kiên trì cùng bọn họ đi tới

quán ăn.

Chẳng qua là, có lẽ là trong lòng có quỷ, vốn cảm giác

hôm nay không khí có chút là lạ: tôi thì không cần phải nói, bởi vì

không dám cùng Cung Viêm bên cạnh nhìn nhau, chỉ đành phải chúi vào chén đĩa trước mặt; Lâm Dã thì càng không ngừng rót rượu cho mình, lộ ra bộ

dạng u sầu, còn bất chợt cho tôi ánh mắt cổ quái; Thịnh Hạ cùng Cung

Viêm thì không nói được lời nào, lẳng lặng dùng cơm. Cả gian phòng chỉ

nghe thấy tiếng chạm vào nhau của bát đũa thỉnh thoảng phát ra.

"Tịnh Nhã, em không sao chớ, sao lại không ăn món ăn?" Cung Viêm quan tâm hỏi thăm đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Đột nhiên bị anh hỏi, tôi có chút không biết làm sao, đã quên có một thành

ngữ gọi là giấu đầu hở đuôi, vội vàng gắp thức ăn cãi chày cãi cối:

"Không có a, tôi đang ăn."

"Sao mặt em hồng như vậy? Có phải phát sốt hay không?" Một bên Lâm Dã đưa tay che trên trán của tôi, cau mày hỏi.

"Có sao? ... Mặt anh mới hồng, uống rượu nhiều như vậy." Tôi ấp úng che

dấu, cuống quít muốn phủ đi tay của anh, không để ý khiến tay quơ phải

ly trà, toàn bộ nước trà nóng hổi theo khăn trải bàn chảy tới trên váy.

"A, thật nóng!" Tôi đột nhiên cảm giác đau đớn, bị kích thích đứng lên,

trong lúc bối rối chân đạp phải cái đệm ngồi, bên tôii lập tức đầy dẫy

tiếng gào thét vội vàng mà sợ hãi của Lâm Dã cùng Thịnh Hạ: "Cẩn thận!" .

Nhưng, thân thể của tôi đã mất đi thăng bằng, thẳng tắp ngã về phía sau. Trong lúc cấp bách này, trong đầu chỉ có một ý niệm: lần này xong rồi.

Trong lúc nguy cấp, một đôi cánh tay nhanh chóng ôm tôi, tôi thuận thế té ở

trong lòng ngực vừa an toàn lại rộng rãi của người đó.

"Đừng sợ,

không có chuyện gì." Lời nói dịu dàng của Cung Viêm mang theo mùi đàn

hương nhạt đến sắp không thể ngửi nổi trên người anh, khiến cho tim của

tôi bởi vì chấn kinh mà kịch liệt nhảy lên dần dần bình tĩnh trở lại.

"Tao chỉ hy vọng có thể đứng lên một lần nữa, có tư cách đợi ở bên người cô

ấy bảo vệ cô ấy." Lời nói thâm tình chân thành của anh vẫn còn ở bên

tai. Ngẩng đầu, nhìn nụ cười bình tĩnh mà dịu dàng trên mặt Cung Viêm,

trong chớp mắt, tôi giống như gặp lại được mình bốn năm trước --- cái

người mỗi sáng sớm đều cố gắng rời giường, nắm chặt thời gian thay trang phục (sửa soạn lâu), chỉ vì lúc vào phòng học mình có thể thật xinh đẹp đi bên cạnh anh; cái người sau giờ học bỏ chạy đi cùng đám nữ sinh lớn

tiếng đàm tiếu sau lưng anh, dùng điều này hấp dẫn anh chú ý mình; cái

người cho dù là một ánh mắt lơ đãng của anh, cũng khiến cho trái tim đập bịch bịch.

Con người đã mất tích thật lâu của mình.

"Tịnh Nhã, không có sao chứ? !" Thịnh Hạ lập tức đi tới bên cạnh tôi, đem tôi kéo ra đám hỗn loạn.

"Có bị phỏng hay không? !" Lâm Dã cầm qua khăn ăn muốn lau cho tôi.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi đi rửa." Bỏ qua bọn họ, tôi bước

nhanh tới phòng rửa tay. Mở vòi nước ra, dùng sức lau rửa vết bẩn trên

váy.

Nhưng vô luận tôi cố gắng như thế nào, trên chiếc váy màu

vàng nhạt, một mảnh vết trà kia vẫn tồn tại rõ ràng như cũ -- giống như

là những thứ đi xa trí nhớ kia.

Tôi buông tha cho cố gắng, nhìn mình mê mang trong kính, trong lòng ngơ

ngẩn không dứt, nếu lúc ban đầu, chúng tôi có thể khiến cho đối phương