
ng đã minh bạch rồi chứ.
Mặt Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, hắc, lần này lại thiếu chút nữa đã oan uổng cho đại Vũ Mao, nhưng người này sức quyến rũ cũng quá lớn đi, hoa đào
một đống lại một đống .
Long Phù Nguyệt cũng là nữ nhân, đương nhiên hiểu được tâm tư của phụ nữ.
Phượng Thiên Vũ đối với Thủy Diệu m tuy rằng không hề có ý gì xấu, nhưng Thủy
Diệu m này cũng tuyệt đối là không chết tâm, nàng nhất định còn muốn lại trở lại bên người đại Vũ Mao, cho nên mới cố ý nghĩ cách vào Thượng Y
Phường còn. . . . . . Thủy Diệu m kia lại nhìn Long Phù Nguyệt một chút, nhẹ nhàng quỳ gối: "Tiện thiếp tham kiến Vương Phi, Vương Phi, triều phục Thái Tử Phi này là thái tử gia tự mình đốc xúc Thượng Y Phường thêu chế , Vương Phi mời thử xem có vừa người hay không."
Cầm khay trong tay vẫn giơ lên qua đỉnh đầu.
Long Phù Nguyệt nhìn nhìn y phục lộng lẫy kia.
Hoa lệ phiền phức vô cùng, tơ vàng chỉ bạc thêu công tinh xảo, những hạt ngọc trai to lớn đính đầy trên vải làm hoa văn, làn váy thật dài, đẹp đẽ quý giá và long trọng.
Một vật tinh xảo khác trong mâm mũ phượng. Trung tâm có một viên bảo thạch, to chừng quả trứng gà, lung linh gắn ở trên đỉnh.
Phượng Thiên Vũ cười nói: "Phù Nguyệt, nàng nhìn một chút, thấy thích không?"
Long Phù Nguyệt không đành lòng dập tắt hứng thú của hắn, gật gật đầu: "Thích, ừm, thực thích."
Trong lòng cũng đang oán thầm: "Nha , nếu đem châu báu trên y phục cùng mũ phượng này dỡ xuống đem bán ta chỉ sợ sẽ là, người giàu có nhất kinh thành này."
Phượng Thiên Vũ cảm thấy hật cao hứng: "Vậy nàng đi thử xem sao. Nếu có gì không thích hợp cũng dặn dò cho các tú nương sửa chữa, chờ đến đại hôn của ta và nàng, nàng sẽ mặc bộ y phục này."
Cái gì? Muốn mặc thử? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời khổ xuống.
Một thân trang phục và đạo cụ này ít nhất cũng có hai ba mươi cân nặng, nàng mặc một thân như vậy còn không mệt chết đi được sao?
Cái gì, khoan đã, đại hôn? !
Tại sao còn phải làm đại hôn? Nàng không phải đã cùng hắn thành hôn rồi sao?
Tựa hồ đoán được Long Phù Nguyệt đang suy nghĩ gì, Phượng Thiên Vũ cười dài : "Là đại điển lập Thái Tử Phi. Phù Nguyệt, ta vẫn muốn cho nàng một hôn lễ tốt nhất. Được rồi, đừng đứng đó gục đầu nữa, nhanh đi thử xem."
Long Phù Nguyệt không thể từ chối, chỉ phải đi vào thử. Hai cung nữ cùng với Thủy Diệu m cũng đi vào theo.
Long Phù Nguyệt giống như con rối gỗ, mặc cho những cung nữ này bài bố, đem một ít thân trang phục hoa lệ và đạo cụ mặc lên người.
Thủy Diệu m lại hóa trang cho nàng một chút, Long Phù Nguyệt nhìn vào trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tối sầm.
Nữ nhân phấn son dày cộm trong gương kia là ai?
Nhìn qua giống như từ trong cổ mộ mới bò ra tới.
Kinh người! Rất Kinh người a!
"Thủy cô nương, đổi lại cho ta thanh thuần một chút . Hiện tại thành bộ dáng gì vậy, giống như yêu tinh." Thủy Diệu m bùm quỳ xuống: "Khởi bẩm Vương Phi, trang điểm như thế là xứng với bộ xiêm y
này. Thanh thuần là không làm được. . . . . ."
"Vậy cũng không
thể đem mặt của ta bôi giống như mông con khỉ như thế! Phấn này rất đỏ!
Xóa, xóa!" Tự mình cầm một khăn tay liền lau, tẩy sạch sẽ lớp hóa trang
kinh người trên mặt.
Hôn mê, không phải là thoa cho ta một tầng bột mì chứ?
Này trắng giống như cương thi a.
Thẩm mỹ quan của người cổ đại quá kinh khủng!
Nàng không nói hai lời, chạy đến chậu rửa mặt trước mặt, ào ào tẩy sạch toàn bộ.
Thủy Diệu m hoảng sợ, nhưng ngại thân phận không dám ngăn trở.
Hai tiểu cung nữ kia ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái.
Long Phù Nguyệt soi soi gương, thấy mình lại khôi phục gương mặt nguyên thủy thanh nhã, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm: "Tốt lắm, cứ như vậy đi, "
Nàng vươn tay vừa muốn đem mũ phượng trên đầu nặng hù chết người này lấy xuống.
Thủy Diệu m vội nói: "Vương Phi, Vương gia còn ở bên
ngoài chờ ngài. Ngài dù sao cũng nên để ngài ấy nhìn xem. Mới không uổng phí tâm tư của Vương gia đối đãi ngài ."
Cũng không biết vì sao, Long Phù Nguyệt lại luôn có cảm giác Thủy Diệu m này nói chuyện, luôn
luôn có hàm ý dạy dỗ ẩn ở bên trong, còn có một tia ghen tuông ẩn ở
trong đó.
Nàng hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Ta nghĩ như thế nào không nhọc tú nương nho nhỏ như ngươi giáo huấn. . . . . ." Long Phù
Nguyệt vốn không phải là người tùy tiện khinh khi người khác, huống chi
nữ nhân trước mắt này còn mơ ước phu quân của mình, cho nên khi nàng nói chuyện cũng hoàn toàn sẽ không khách khí.
Sắc mặt Thủy Diệu m trắng nhợt, tay rút vào trong tay áo gắt gao siết thành quyền.
Nàng cắn cắn môi, thản nhiên nói: "Dạ, nô tỳ đã hiểu. Vương Phi tha lỗi."
Vừa mới nói tới đây, đã nghe thấy thanh âm của Phượng Thiên Vũ từ ngoài
phòng truyền đến: "Phù Nguyệt, đã xong chưa? Đi ra để cho ta nhìn thử
xem có vừa nàng không."
Long Phù Nguyệt thầm thở ra một hơi dài, cảm giác mình hiện tại không còn chỗ trốn rồi .
Hiện tại hành vi của mình ngược laị giống như những vở kịch ở cung đình đáng giận, kiêu ngạo vô cùng.
Nhưng là vừa nghĩ tới bên ngoài có nhiều nữ nhân đều đang mơ ước phu quân của mình như vậy, tro