
ấy có người đang vỗ nhẹ vào mặt mình, còn gọi mình là ‘con heo nhỏ’.
Hừ, người ta là một đại mỹ nữ siêu cấp như thế này, tại sao đến trong miệng hắn lại thành heo rồi? !
Long Phù Nguyệt tức tối trong lòng, vội cùng thụy thần tranh đấu một phen, rốt cục mở to mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là mùi hương cổ xưa, màn lụa màu sắc cổ xưa màu lam nhạt, giường khắc hoa gỗ lim cổ điển, khắc hoa sứ màu xanh nhạt khéo léo tuyệt vời, dưới thân cực kỳ mềm mại, ấm áp giống như đang nằm trên những đám mây. . . . . .
Vù! Long Phù Nguyệt thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra lần này không bị người nào đó ném tới thâm sơn cùng cốc, không đến mức chịu đói chịu lạnh nữa rồi. . . . . .
Ánh mắt lại vừa chuyển, trước giường có một người đang gục đầu xuống, mái tóc dài đen như mực xõa xuống, tuy rằng không thấy rõ mặt, Long Phù Nguyệt chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, người này chính là phu quân Phượng Thiên Vũ thân ái của nàng.
Người này, vẫn luôn ở bên cạnh mình sao? Hiện tại mệt đến cực điểm nên đã nằm ở nơi này ngủ. . . . . .
Nhớ tới câu lẩm bẩm mình nghe được trong mộng, trong lòng Long Phù Nguyệt ấm áp, tựa hồ có cái gì tràn đầy muốn thoát ra.
Phượng Thiên Vũ ngủ nhẹ vô cùng, tựa hồ nghe được động tĩnh gì, bỗng nhiên ngẩng phắt dậy, nhìn về hướng Long Phù Nguyệt, rơi vào cặp mắt to tròn đen láy của Long Phù Nguyệt .
Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, trên mặt hiện ra nét mừng như điên, thanh âm đều run lên : "Phù Nguyệt, nàng đã tỉnh?"
Long Phù Nguyệt trong đôi mắt mê mê mang mang , khóe miệng vừa nhếch lên, rất ôn nhu nhìn Phượng Thiên Vũ: "Vương gia, tiện thiếp làm phiền người phí tâm. . . . . ."
Thanh âm của nàng ôn nhu như nước, Phượng Thiên Vũ lại như bị tạt một chậu nước lạnh trở về, từ đầu phát hơi lạnh đến chân, máu huyết trên mặt nháy mắt biến mất không còn một giọt.
Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng lên, trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"
Long Phù Nguyệt vẻ mặt vô tội: "Vương gia, ngài làm sao vậy? Ta chẳng phải là Long Phù Nguyệt,Vương Phi của người sao? Thánh nữ công chúa nước Thiên Cơ. . . . . ."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra một tia cảm kích: "Vương gia, thì ra —— Người cũng có thể đối với ta tốt như vậy."
Bộ dáng Phượng Thiên Vũ lúc này tựa như thấy quỷ, trong lòng khủng hoảng giống như nước biển tràn ra, đứng bật dậy: "Chẳng lẽ —— Công chúa Long Phù Nguyệt thực sự đã trở lại? !"
Hắn lui về phía sau từng bước một, suýt nữa thì đầu đã đánh vào một cây cột trụ to.
Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, ha hả nở nụ cười: "Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, lần đầu tiên ta đối với ngươi ôn nhu như thế , ngươi lại có loại biểu hiện giống như là gặp quỷ, coi chừng va vào cây cột kìa. . . . . ."
Nàng vẫn chưa kịp nói xong,hình ảnh người trước mắt bỗng hoa lên một cái, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ gần như dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt : "Xú nha đầu, nàng cố ý ! Cố ý làm ta sợ có phải không? ?"
Long Phù Nguyệt che mặt cười thở không ra hơi, chợt thấy thân mình căng thẳng, đã rơi vào bên trong một vòng tay ấm áp.
Phượng Thiên Vũ cùng nàng ánh mắt đối ánh mắt, mũi đối mũi, nghiến răng nghiến lợi : "Xú nha đầu, nàng còn cười sao, ta sắp bị nàng hù chết rồi!"
Long Phù Nguyệt càng cười đến đắc ý: "Đại Vũ Mao, ngươi thích cuồng ngược sao? Ta đối với ngươi ôn nhu, ngươi dĩ nhiên lại sợ. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."
Nàng vẫn chưa kịp cười xong, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn che lại. . . . . .
Nụ hôn của hắn kịch liệt mà bá đạo, đã tràn ngập nồng đậm khao khát, ở trên môi của nàng tàn sát bừa bãi không lưu tình chút nào, hôn nóng bỏng, nồng nhiệt thậm chí lan tràn đến cái cổ non mịn của nàng. . . . . .
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, liền rơi vào trong nụ hôn sâu này trở tay không kịp.
Thẳng đến khi—— Hắn bỗng nhiên buông nàng ra, trong đôi mắt giống như biển rộng hình như có ngọn lửa đang bùng cháy: "Tiểu nha đầu, đây là trừng phạt dành cho nàng, về sau không được lại làm ta sợ!"
Long Phù Nguyệt bị hắn hôn đến choáng váng chóng mặt .
Ưm, trừng phạt như vậy, nàng thích !
Hai tay ôm cổ của hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Hừ, ai bảo ngươi làm ta sợ ? Còn nói muốn đem ta ném ra ngoài tám trăm dặm. Hu hu, ta cũng vậy, cũng bị những lời này của ngươi hù chết!"
Phượng Thiên Vũ chỉ điểm điểm lên môi của nàng một chút: "Ai bảo nàng thời gian dài như vậy cũng không chịu tỉnh? Ngủ giống như con heo nhỏ vậy, ta không hù dọa nàng, làm sao nàng hồi tỉnh đây?"
Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn: "Hừ, ngươi còn nói ta? Ta vừa trở về sinh xong đứa nhỏ thiếu chút nữa bị ngươi bóp cổ chết, thật vất vả buông ra lại đem ta xô ngã đến hôn mê. Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta, để cho ta gánh tội thay người đàn bà kia, đem ta ném tới địa phương ngay cả phân chim cũng không có, ta là một sản phụ tiêu chuẩn nha, bị ngươi ném ở một cái điếm rách nát gió lùa bốn phía như vậy, ngay cả cơm cũng không kịp ăn một ngụm, suýt nữa đông lạnh đói mà chết, ô ô, ta oan a, so với Thị Kính còn oan hơn a, thiếu chút nữa tháng sáu có tuyết bay rồi. . . . . ."
Hừ, nàng mớ