
a một tiếng khóc lên: "Không, ta muốn cùng người tộc ta cùng tiến thối, giết những thứ ma quỷ này!"
Nhảy dựng lên định công kích những tên ác nhân trước mắt.
Dạ Ly kéo nàng lại, lạnh lùng nói: "Cha của nàng cũng không phải là đối thủ của bọn họ, nàng đi chỉ có thể là không công chịu chết! Mau đi với ta!"
Phong Lạc nhi giận đến ánh mắt cũng đỏ: "Dạ Ly, ngươi không phải là pháp thuật rất cao sao? Ta muốn ngươi giúp tộc nhân ta báo thù!"
Dạ Ly sắc mặt lạnh lẽo, căn bản không nói thêm nữa câu, chợt ôm lấy nàng vụt đi.
Phong Lạc nhi giận dữ, ở trong ngực hắn đấm đá liên tục: "Dạ Ly, ngươi là tên hèn nhát! Ngươi không dám cùng những thứ người xấu này liều mạng, ta không muốn gả cho ngươi!"
Dạ Ly sắc mặt tái nhợt bổng chốc trở nên đáng sợ, căn bản không để ý tới nàng khiêu khích, phi thân lên, hướng ra phía ngoài phóng đi.
Trên người hắn bạch quang lóng lánh, giống như một kết giới, những binh khí của địch nhân chém vào phía trên, căn bản không gây thương tổn được hắn chút nào.
Trong nháy mắt liền mất bóng.
Bọn họ mới vừa chạy đi, trước mắt Long Phù Nguyệt lại đổi một cảnh tượng khác.
Đó là một mảnh rừng hoa đào, chẳng qua là hoa đàođã điêu tàn hơn phân nửa, cành lá xơ xác, ánh trăng mờ càng chiếu rọi nên vẻ thê lương, nhìn thấy đau lòng người.
Phong Lạc nhi giận dữ, chỉ vào vị Dạ Ly đại tế sư kia hét to, miệng không ngừng mắng: "Ngươi có một thân bản lãnh như vậy, lại không chịu báo thù, ngươi hoàn toàn cũng không phải là yêu ta, ta sẽ không muốn nhìn thấy ngươi nữa. . . . . ."
Phong Lạc nhi mắng rất nặng nề, từng lời lẽ chua cay không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Quở trách làm gương mặt tuấn tú của Dạ Ly hé ra lúc xanh lúc trắng.
Ngay cả Long Phù Nguyệt ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.
Nha đầu này, quá không biết tự lượng sức mình ! Dạ Ly tế sư cũng là vì nàng ta mà?
Chỉ làm người đứng xem, Long Phù Nguyệt phân tích đạo lý rõ ràng.
Dạ Ly rốt cục không chịu nổi, vung ống tay áo lên, tựa hồ làm phép thuật, rốt cục ngăn lại cái miêng nhỏ mắng không ngừng của Phong Lạc nhi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng thốt: "Biết rõ không địch lại, còn muốn liều mạng là ngu ngốc, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ nàng đi không khác gì lấy trứng chọi đá, hiện tại tộc Nuwa chỉ còn lại một mình nàng, cha nàng lại đem nàng giao cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết! Ta nhất định bảo vệ an toàn của nàng."
Phong Lạc nhi chớp mắt không ngừng .
Nàng mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng gương mặt không phục.
"Ba! Ba! Ba! Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một thanh âm khàn khàn cười nói: "Không nghĩ tới ngươi một nhân loại nho nhỏ cũng có trung thành như vậy, còn thật là phải khó khăn đây."
Theo giọng nói, một Hồng Y nữ lang nhè nhẹ bay tới.
Cô gái này dung mạo không tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhưng giữa mi tâm lại có một loại gì đó làm cho lòng người kinh hoàng.
Hai con mắt cũng là màu đỏ như máu , lóe lên những tia sáng diêm dúa lẳng lơ.
Trong tay nắm một cây sáo Bạch Cốt. Cả người nhìn qua yêu mị mà vừa thần bí.
Hiên Viên Dạ Ly lại lấy làm kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt.
Thuận tay giải khai thuật pháp Phong Lạc nhi, đem nàng bảo vệ ở phía sau: "Phong Lạc nhi, nàng đi mau! Ta ngăn cản nàng ta."
Nàng kia cười khanh khách, tiếng cười thật khó nghe: "Diệt cỏ là muốn trừ tận gốc , ngươi cho rằng ta sẽ thả nha đầu này đi sao? Ngươi đã che chở nàng ta như thế, vậy thì cùng nàng cùng nhau tan thành tro bụi đi thôi!"
Cây sao Bạch Cốt thoáng một cái, vô số đầu khô lâu bay ra, nhe đám răng trắng lởm chởm, xoay tròn hướng hai người Phong Lạc nhi cắn tới.
Phong Lạc nhi thấy ả ta đúng là cừu nhân của mình diệt tộc, thét một tiếng chói tai liền muốn nhào qua.
Thân hình chợt hơi chậm lại, thì ra là Hiên Viên Dạ Ly bọc một đoàn bạch quang bao quanh nàng, để cho nàng không thể động đậy.
Phong Lạc nhi sửng sờ một chút, trợn tròn hai mắt: "Dạ Ly, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!"
Hiên Viên Dạ Ly cũng không để ý đến nàng, ống tay áo vung lên.
Đoàn bạch quang bao bọc nàng giống như một quả cầu hình tròn chuyển dộng không ngừng.
Tốc độ nhanh kinh người, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Theo nàng chuyển động, cảnh tượng trước mắt Long Phù Nguyệt cũng chuyển đổi ngay sau đó.
Tựa hồ theo Phong Lạc nhi đi tới trong một bụi cỏ rậm rạp.
Nơi này cách nơi đánh nhau chừng bốn năm dặm xa.
Xa xa nhìn thấy vô số ánh sang đang lóng lánh, đầy trời đều là ánh sáng lấp lánh của bóng kiếm.
Đánh nhau đất cát bay đá chạy, bụi tung đầy trời.
Long Phù Nguyệt lúc này hoảng hoảng hốt hốt đã biết là ở trong mộng.
Nhìn trận đánh nhau phía xa kia gần như thiên hôn địa ám, trong óc chỉ có một ý niệm:
Kiếm tiên! Nàng nhất định đã xuyên đến truyện Kiếm Tiên Kì Hiệp rồi, ! Nhìn đi, trận đánh nhau này có chỗ nào giống người chứ? Rõ ràng chính là thần tiên đang PK đó!
Trên mặt Phong Lạc nhi tất cả đều là nóng nảy, còn có một tia thẹn thùng, nhìn tràng tranh đấu kịch liệt phía xa kia, gần như để cho nhật nguyệt thất sắc .
Nàng vô cùng muốn đột phá đạo bạch quang trói